Chương 657: Chơi đểu thật!
Trong cửa hàng bán thịt dê nướng, ba người bạn Đế Đô đều dắt theo bạn gái, hơn nữa còn ngồi một chỗ với bạn gái của mình.
“Lương ca, bên này!” Lý Tồn Viễn hô gọi.
Bàn ở tiệm thịt dê nướng này là loại bàn vuông, ba người Lý Tồn Viễn và bạn gái của bọn họ mỗi người chiếm một bên, nếu An Lương chỉ dắt theo Trần Tư Vũ đến thì đúng là vừa vặn.
Nhưng bây giờ còn có Ninh Nhược Sương!
Lý Tồn Viễn gọi: “Phục vụ, thêm một cái ghế!”
An Lương từ chối: “Không cần, bọn tôi ngồi chen chúc với nhau một tý là được!”
“Khụ!” Vân Hải Dương đang lật một xâu cật lớn, suýt chút nữa thì bị sặc.
Mẹ nó “chen chúc với nhau là được rồi” nữa chứ!
Nhưng đây là ghế dài. Ba người chen chúc?
Thú vị đây!
Tiền Tiểu Cương thầm khen ngợi An Lương. Cậu ta nhìn về phía Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, muốn xem phản ứng của họ thế nào.
Kết quả là cả Ninh Nhược Sương và Trần Tư Vũ đều không có ý phản bác!
An Lương thoải mái chễm chệ ngồi ở giữa băng ghế dài, Trần Tư Vũ ngồi bên trái, Ninh Nhược Sương ngồi bên phải.
Chuyện này...
Vân Hải Dương tỏ vẻ anh ta phục rồi!
Tiền Tiểu Cương cũng tỏ vẻ cậu ta phục rồi!
Lý Tồn Viễn nghi hoặc liếc nhìn Trần Tư Vũ, sau đó hỏi: “Lương ca, chị dâu, hai người xem thực đơn đi.”
Trần Tư Vũ từ chối trước: “Tôi không ăn nữa, hồi tối ăn nhiều quá rồi.”
An Lương tán thành: “Bấy nhiêu đồ ăn trên bàn là được rồi. Tồn Viễn, mau nói cho tôi biết, cuối cùng là làm sao mà chúng ta bị ‘nhổ lông dê’ vậy?”
Lý Tồn Viễn lấy ra một xấp tờ rơi cùng với mấy cuốn sổ tuyên truyền đưa cho An Lương.
“Đây, Lương ca, cậu nhất định phải bình tĩnh nha!” Lý Tồn Viễn nhắc nhở.
Vân Hải Dương không nhịn được cười rộ lên: “Tôi nghĩ sau khi Lương ca đọc xong sẽ xấu hổ đến mức muốn giết người mất!”
Tiền Tiểu Cương phản đối: “Đừng nói nữa, lần nào tôi xem xong cũng cười hết!”
An Lương nhận lấy sổ tay tuyên truyền và tờ rơi. Anh xem qua tờ rơi trước.
Bạn có muốn con mình thành công hay không?
Bạn có muốn con mình chiến thắng ở vạch xuất phát không? Bạn có biết tiềm năng của con mình to lớn đến nhường nào không? Xin đừng để con bạn thua ngay từ vạch xuất phát! Hãy để con bạn phát huy thiên phú của mình! Hãy tin tưởng rằng con bạn có thể thành công!
Những bức ảnh của An Lương đã bị đăng trên những tờ rơi này, hơn nữa còn đặc biệt viết ra truyện ký nhân vật.
Học viên thành công:
An Lương, đến từ Thịnh Khánh, mười tám tuổi, sinh viên năm nhất Học viện Kinh tế Thiên Phủ.
Từ nhỏ, An Lương đã tham gia “Trại huấn luyện diễn thuyết thủ lĩnh thanh thiếu niên” của chúng tôi. Anh chính là người thành công nhất trong số các học viên của chúng tôi!
Hiện tại, An Lương đã trở thành một nhân vật tiêu biểu cho lớp thanh thiếu niên đương thời, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu thế hệ thanh thiếu niên.
Thông qua khóa đào tạo của chúng tôi trong “Trại huấn luyện diễn thuyết thủ lĩnh thanh thiếu niên”, An Lương, người ban đầu mắc bệnh tự kỷ, không chỉ vượt qua tâm lý tự kỷ mà còn thi đỗ đại học, hơn nữa chỉ trong năm nhất đã nắm vững toàn bộ kiến thức của bốn năm đại học.
Càng xuất sắc hơn là An Lương có thể áp dụng những gì đã học vào thực tế. Vào năm mười tám tuổi, anh đã kiếm được hơn ba ức thông qua thị trường cổ phiếu!
Các bậc phụ huynh còn chần chờ gì nữa?
Con bạn chính là thủ lĩnh thanh thiếu niên tiếp theo!
Sau khi An Lương đọc xong tờ rơi, từ nhỏ tham gia “Trại huấn luyện diễn thuyết thủ lĩnh thanh thiếu niên” cũng được đi.
Bệnh tự kỷ cũng không sao!
Chó má.
Nhưng lại bịa đặt?
An Lương xem xét lại các bức ảnh trên tờ rơi một lần nữa. Bức ảnh này là bức ảnh trên tường của khuôn viên trường, cũng có nghĩa là ai đó đã đăng lại chuyện trên tường khuôn viên trường, sau đó bị hạng mục huấn luyện “học thành công” này nhắm trúng?
“Lương ca, xin hỏi bệnh tự kỷ có cảm giác như thế nào?” Trần Tư Vũ trêu chọc hỏi.
Ninh Nhược Sương cũng nhịn không được hé miệng cười.
“Lương ca, cậu tiếp tục đọc sổ tay tuyên truyền đi, mấy thứ trong đó càng kỳ quái hơn, đủ thứ làm người ta thấy xấu hổ, cái gì mà chỉ số IQ 300, cái gì mà huy chương vàng giải thi đấu thiếu niên thiên tài quốc tế, cái gì mà siêu hạt giống tính toán thiên tài toàn cầu Liên Hiệp Quốc, toàn là những thứ khiến người ta xem vào sẽ mắc phải ‘ung thư xấu hổ’.” Vân Hải Dương nhắc nhở An Lương.
An Lương trố mắt chết trân!
Đừng nói là xem, nghe thôi là đã mắc phải “ung thư xấu hổ” rồi có được hay không?
“Cái quái gì thế này?” An Lương phỉ nhổ.
Lý Tồn Viễn trả lời: “Bọn tôi cũng chỉ mới phát hiện ra buổi tọa đàm về ‘trại huấn luyện diễn thuyết thủ lĩnh thanh niên’ là một dạng biến thể của đề án marketing ‘học thành công’. Sau khi điều tra, bọn tôi xác định nó đã lan truyền được ít nhất là một tháng rồi, hơn nữa việc truyền bá còn vô cùng bí mật.”
“Tra được là ai chưa?” An Lương hỏi.
“Do một thằng nhóc tên là Cơ Tiêm Tinh làm ra, người tự xưng là ‘Hoàng tử dịch vụ giao dịch thành công châu Á’, đã từng tham gia chương trình giải trí siêu diễn thuyết, và bây giờ đang điên cuồng ‘nhổ lông dê’ của Lương ca.” Lý Tồn Viễn trả lời.
Vân Hải Dương ở bên cạnh bổ sung: “Người này còn chơi rất dơ nha!”
An Lương nhìn về phía Vân Hải Dương.
Vân Hải Dương không hề vòng vo: “Chúng ta lấy được những tài liệu này từ đồn cảnh sát. Những tài liệu tương tự như này chất đống ở đồn cảnh sát kìa!”
Vân Hải Dương tiếp tục nói: “Bởi vì tên Cơ Tiêm Tinh đó đã gọi điện báo cáo cho cảnh sát về sự việc này, nói rằng có ai đó đã cố tình hãm hại anh ta, sử dụng tư liệu tuyên truyền sai sự thật để bôi đen trại huấn luyện diễn thuyết thủ lĩnh thanh thiếu niên của anh ta.”
“Làm như này có phải là chơi đểu quá hay không?” Vân Hải Dương hỏi.
“Vừa ăn cướp vừa la làng lại tránh được rủi ro pháp luật?” An Lương liếc một cái đã nhìn thấu.
Chiêu này đúng là đểu thật!
Làm vậy sẽ trực tiếp tránh được rủi ro pháp luật do tuyên truyền sai sự thật. Vì Cơ Tiêm Tinh đã đệ trình báo án nên đã loại bỏ rủi ro pháp luật của việc tuyên truyền sai sự thật.
Vì vậy chơi đểu cũng có chỗ tốt của chơi đểu.