Chương 660: Không phải là nói đùa?
Trong quán dê xiên nướng.
Lý Tồn Viễn, Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương đều ngây người nhìn bộ dạng An Lương trái ôm phải ấp, có phải bọn họ bị choáng váng thật rồi không?
Người khơi mào là Hồ Tiểu Ngư cũng đờ đẫn luôn!
Khi nãy lúc Trần Tư Vũ tỏ ý Ninh Nhược Sương cũng là bạn gái của An Lương, dù ba anh em Đế Đô đều xôn xao ra vẻ An Lương thật ngầu, thậm chí còn đùa rằng An Lương nên mở tọa đàm.
Nhưng bọn họ vốn không tin là thật mà!
Bọn họ chỉ tưởng là Trần Tư Vũ đang đùa thôi!
Kết quả…
Mẹ nó cái này thật sự không phải đùa sao?
An Lương sảng khoái thừa nhận, hơn nữa hai tay ôm Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, lúc các cô vẫn chưa phản kháng, ba anh em Đế Đô đã ý thức được vấn đề này không đơn giản.
Tình huống trước mắt là thật đó.
Mẹ nó thật không hợp lẽ thường mà!
Trần Tư Vũ cũng được, Ninh Nhược Sương cũng đành, ai cũng là đại mỹ nữ vạn dặm mới tìm được một đấy biết không?
Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn trình độ có trình độ, muốn khí chất cũng có khí chất nốt.
Dù gì cũng là một người đến từ Học viện m nhạc Quốc gia, một người đến từ Học viện Múa Quốc gia, kiều nữ trời sinh kiểu này đều là bạn gái của An Lương sao?
Thậm chí là chuyện này lộ ra ánh sáng mà hai người họ lại không làm ầm lên?
Không đúng.
Chẳng lẽ bọn họ nằm mơ tập thể sao?
“Khụ khụ, Tiểu Ngư, tôi đang mơ à?” Vân Hải Dương hỏi.
Hồ Tiểu Ngư thẳng tay nhéo một phát vào hông Vân Hải Dương.
“Á!” Vân Hải Dương kêu đau.
Tiền Tiểu Cương tiếp lời: “Xem ra không phải mơ.”
Lý Tồn Viễn mỉa mai: “Tôi cho rằng mình đang nằm mơ!”
An Lương trêu chọc: “Các cậu mơ thấy phát tài thì chia cho tôi một phần với!”
“Tôi thèm vào!” Tiền Tiểu Cương xỉa xói.
Vân Hải Dương cùng ý kiến: “Tôi cũng thèm vào!”
Lý Tồn Viễn gật đầu: “Tôi cũng thèm vào! Thật sự đó Lương ca à, cậu hơi quá đáng rồi!”
“Tôi quá đáng à?” An Lương hỏi vặn lại: “Tôi có gì mà quá đáng?”
Vân Hải Dương biết nhiều hơn mọi người, biết An Lương còn một cô bạn gái ở Thịnh Khánh nữa.
“Ngài Lỗ từng nói nội tâm con người như một hoang mạc.” Vân Hải Dương nói.
Cái gọi là nội tâm như hoang mạc chính là không có cây.
Thật sự không áy náy sao?
Lý Tồn Viễn nhắc lại chuyện cũ: “Thầy An à, bao giờ lớp huấn luyện của thầy bắt đầu vậy, để tôi còn ghi danh trước? 98,8 vạn làm đệ tử chân truyền có đủ không?”
“Tính cả tôi nữa!” Tiền Tiểu Cương tán đồng.
Vân Hải Dương cũng hùa theo: “Huấn luyện viên dạy cả tôi nữa, tôi cũng muốn làm đệ tử chân truyền… Á!”
Vân Hải Dương đáng thương lại bị Hồ Tiểu Ngư nhéo cho một phát.
Hồ Tiểu Ngư nhìn Trần Tư Vũ, quan hệ giữa hai người họ khá tốt, còn từng đi dạo phố với nhau, thêm Wechat, bình thường cũng hay tương tác trên đó.
“Chị Tư Vũ, mọi người thật sự không đùa đó chứ?” Hồ Tiểu Ngư hỏi Trần Tư Vũ.
An Lương cũng đang nhìn Trần Tư Vũ.
Bây giờ chuyện cũng là do anh tự nói, tuy chức năng Dự đoán nguy hiểm do Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng thưởng cho không phát cảnh báo, nhưng rốt cuộc Trần Tư Vũ đang nghĩ gì?
An Lương đang sợ, sợ Trần Tư Vũ sẽ thất vọng bỏ đi.
Thật may vì đó không phải đáp án của Trần Tư Vũ.
“Tôi không nói đùa đâu. Tiểu Ngư, em không phải là chị nên không thể hiểu được cảm giác của chị. Nếu là Sương Sương thì chị tình nguyện chia một nửa anh Lương cho cô ấy.” Trần Tư Vũ nói, giọng điệu rất thoải mái.
Trần Tư Vũ còn nói thêm: “Sương Sương, cậu vẫn còn nhớ những lời mình từng nói chứ?”
Ngày trước Ninh Nhược Sương từng đùa rằng, nếu Trần Tư Vũ chia An Lương cho cô ấy, thì Trần Tư Vũ sẽ là lớn, cô ấy là nhỏ, cũng sẽ không quấy phá, không tranh giành.
Đối diện với lời hỏi dò của Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương đỏ mặt cúi đầu: “Tớ vẫn nhớ, tớ sẽ nghe theo cậu.”
Được!
Trần Tư Vũ cong môi: “Yên tâm đi, tớ sẽ không ức hiếp cậu đâu, hai chúng ta bắt tay nhau cùng bắt nạt anh trai hư hỏng này nhé!”
“Ừm ừm!” Ninh Nhược Sương gật đầu đáp.
Tiền Tiểu Cương nhìn tình hình của bọn họ, cậu ta lại muốn than thở: “Lương ca, anh nói đi, rốt cuộc là anh có thứ pháp thuật gì hay thế, em mua, em mua lại được không?”
Vân Hải Dương thoáng liếc qua thấy Hồ Tiểu Ngư đang rục rịch muốn động tay bèn lý trí không lên tiếng.
Lý Tồn Viễn thở dài: “Trước kia chúng ta luôn nói Lương ca thật thê thảm, bị chị dâu quản lý nghiêm ngặt, muốn đến quán rượu chơi cũng không được nữa là.”
Tiền Tiểu Cương phản bác: “Đừng nói nữa, tôi cảm thấy mình thật ngu xuẩn!”
Vân Hải Dương tán đồng: “Tôi cũng ngu xuẩn!”
“Tôi cũng vậy!” Lý Tồn Viễn nâng ly: “Nào nào nào, ba tên ngốc chúng ta cùng uống nào!”
“Mượn rượu giải sầu!” Vân Hải Dương thở dài.
Hạ Thi Hàm đang ngồi bên cạnh Tiền Tiểu Cương bỗng nhiên lên tiếng: “Anh Cương, nếu như anh có giống như anh Lương, em cũng không để tâm đâu.”
“Hả?” Tiền Tiểu Cương đặt ly rượu xuống.
Vân Hải Dương và Lý Tồn Viễn nhìn Hạ Thi Hàm.
“Em nghiêm túc đấy à?” Tiền Tiểu Cương nhìn Hạ Thi Hàm đăm đăm, cậu ta và Hạ Thi Hàm là bạn học thời cấp ba, lúc đó hai người cũng từng có đôi chút mập mờ với nhau.
Nếu không thì tại sao Tiền Tiểu Cương luôn dẫn cô ấy theo?
Hạ Thi Hàm khẳng định: “Em chắc chắn.”
Tiền Tiểu Cương cười ha ha: “Các anh em, rượu này tôi không uống nữa, hai người cứ uống đi, tôi nhìn hai người uống, rót rượu cho hai người nhé!” Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương liếc nhau, hai người cụng ly rồi uống cạn.
Rượu đắng trôi xuống cổ họng, đắng đến đau cả lòng!
Vân Hải Dương và Lý Tốn Viễn uống liên tiếp ba ly, Vân Hải Dương quay đầu dò hỏi Hồ Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, em uống được không?”
Hồ Tiểu Ngư trực tiếp ngắt lời cậu ta: “Không được!”
Lý Tồn Viễn cũng không kìm được quay qua nhìn Miêu Tuyết Y nhưng người ta chỉ mỉm cười mà không nói gì, rõ ràng là không thể.
“Hải Dương, làm ba ly nữa nhé?” Lý Tồn Viễn mời.
Vân Hải Dương đáp: “Không thành vấn đề, Tồn Viễn, chúng ta không say không về!"