Chương 662: Cần phải từ từ!
Sức mạnh của đồng tiền lớn đến vậy sao?
Có một câu danh ngôn người ta hay nói xưa nay: “Có tiền mua tiên cũng được!"
Thời hiện đại cũng có một câu danh ngôn: Tiền không thể làm được vạn chuyện, nhưng nó làm được chín nghìn chuyện!
Đồng tiền thường đại diện cho giá trị.
Ví dụ như Vân Hải Dương đi, cậu ta có thích Hồ Tiểu Ngư không?
Lúc người này giao thẻ ngân hàng của mình cho Hồ Tiểu Ngư lại thiết lập hạn mức tiêu phí, cậu ta có thích Hồ Tiểu Ngư hay không, đã quá rõ ràng rồi nhỉ?
Hồ Tiểu Ngư nghe Vân Hải Dương nói, bỗng nhiên cô ấy hiểu ra đôi chút. Cô ấy cũng bắt đầu hiểu được suy nghĩ của Trần Tư Vũ. Đó là bởi vì An Lương thật lòng đối xử tốt với Trần Tư Vũ. Nhìn lại tình huống của mình và Vân Hải Dương thử xem?
Bỗng nhiên Hồ Tiểu Ngư thấy cụt hứng.
“Tôi về trước, mọi người cứ ăn tự nhiên!” Hồ Tiểu Ngư đứng dậy nói.
Vân Hải Dương nhìn Hồ Tiểu Ngư bằng ánh mắt khó hiểu: “Sao không ở lại ăn thêm đã?”
Hồ Tiểu Ngư lắc đầu bước ra khỏi tiệm.
Tiền Tiểu Cương và Lý Tồn Viễn nhìn Vân Hải Dương, Vân Hải Dương không thèm để tâm, đáp: “Làm một ly nữa nào! Hôm nay bị Lương ca show ân ái thật khó chịu mà!”
Lúc Hồ Tiểu Ngư đi khỏi nghe được Vân Hải Dương nói chuyện, cô ấy chỉ im lặng thở dài. Có một số chuyện không thể cưỡng cầu được nhỉ?
Dựa vào đâu mà cô ấy phải chịu uất ức vì lợi ích toàn cục, muốn mà không được chứ?
Có ai không từng là công chúa nhỏ đâu?
Hồ Tiểu Ngư hít một hơi thật sâu, nhanh chân bước ra ngoài.
“Hải Dương, không định đuổi theo sao?” Lý Tồn Viễn nhắc nhở.
Tiền Tiểu Cương cũng tán đồng: “Tôi thấy cậu nên đuổi theo đi. Hải Dương, hình như Tiểu Ngư đang buồn, cậu không đi theo xem thử sao?”
Vân Hải Dương đổ rượu đầy ly, thở dài: “Có một số chuyện không phải cứ miễn cưỡng là được, đặc biệt là chuyện tình cảm. Tôi thật sự không có cảm giác gì với Tiểu Ngư, chỉ là tình cảm anh trai em gái thôi.”
“Tôi biết lần này cô ấy sẽ rất buồn, tôi cũng chưa từng có bất cứ biểu hiện nào là sẽ chấp nhận cô ấy, chính là vì muốn cô ấy thôi hi vọng, tôi không muốn tổn thương cô ấy nhưng thà đau một lần rồi thôi, tôi tin rồi cô ấy sẽ nghĩ thông suốt thôi.” Vân Hải Dương tăng tốc độ nói.
Đâu phải cậu ta không hiểu!
Cậu ta chỉ cố tình giả bộ như không hiểu, cố ý tránh né ý tốt của Hồ Tiểu Ngư thôi!
“Ôi!” Lý Tồn Viễn thở dài.
Miêu Tuyết Y cũng đứng dậy: “Vậy chắc tôi cũng nên bỏ đi như chị Tiểu Ngư nhỉ?”
Lý Tồn Viễn áy náy đáp: “Xin lỗi Tuyết Nhi, anh…”
“Không cần đâu anh Viễn, em hiểu mà.” Miêu Tuyết Y nói rồi cất bước bỏ đi.
Tiền Tiểu Cương nhìn Hạ Thi Hàm, rồi lại nhìn Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương: “Tôi nên chúc mừng các cậu, hay là an ủi các cậu đây?”
Nói chúc mừng đi!
Mà hình như hơi sai sai!
Nhưng Vân Hải Dương thật sự không thích Hồ Tiểu Ngư, Lý Tồn Viễn cũng không thích Miêu Tuyết Y.
Vân Hải Dương nói: “Tôi và anh Viễn đi quán Bar Thập Tam Tiên Sinh đây, cậu với Thi Hàm cứ ngồi chơi đi.”
Lý Tồn Viễn thở dài: “Đi thôi!”
Tiền Tiểu Cương nhìn Hạ Thi Hàm, vò đầu nói: “Anh đến quán Bar Thập Tam Tiên Sinh với bọn họ, em có muốn đi cùng luôn không?”
Hạ Thi Hàm từ chối: “Anh đi cẩn thận, em về đây.”
Tiền Tiểu Cương thẳng tay giao chìa khóa chiếc Lamborghini Daniel cho Hạ Thi Hàm: “Đây, em tự lái xe về nhé, đi đường chú ý an toàn, ngày mai anh đến tìm em.”
Hạ Thi Hàm không từ chối: “Ừm, anh cũng chú ý an toàn, quán bar là nơi thế nào anh cũng hiểu mà.”
“Yên tâm, chỉ uống rượu thôi!” Tiền Tiểu Cương nói một lời nói dối thiện chí.
Hạ Thi Hàm cũng không vạch trần, đứng dậy ra về.
“Tôi thấy hơi chua!” Vân Hải Dương bỗng nhiên nói.
Lý Tồn Viễn tán đồng: “Tôi cũng thế.”
“Nếu như Tiểu Ngư được một chút xíu…” Vân Hải Dương nói được nửa câu thì im bặt.
Tiền Tiểu Cương đáp: “Hai cậu đừng có nói nữa, Hồ Tiểu Ngư và Miêu Tuyết Y không thể giống với Hạ Thi Hàm được, hoàn cảnh cũng không giống, tôi và Thi Hàm chỉ là bạn học, mặc dù sẽ có một ngày không thể đi chung đường nữa, muốn tan thì tan, chẳng qua là yêu đương thất bại thôi.”
“Cậu với Hồ Tiểu Ngư, Tồn Viễn với Miêu Tuyết Y, một khi ở bên nhau thì vấn đề là gia đình hai bên, tôi có thể hiểu cái khó của hai cậu.” Tiền Tiểu Cương thấu hiểu.
“Đi thôi đi thôi, gần đây tôi mới có thêm một cái ván trượt vòng, tôi vừa xem qua rồi, bọn họ đang ở bên VICS, chúng ta cứ qua thẳng đó là được.” Tiền Tiểu Cương giải thích.
Tiền Tiểu Cương hạ giọng nói tiếp: “Tôi rất thích mấy cái ván trượt đó, lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho các cậu vài cái nhé.”
Vân Hải Dương thở dài: “Đi thôi! Đúng lúc cần xoa dịu cảm giác mất mát.”
Lý Tồn Viễn cũng đáp: “Tôi cũng cần từ từ bình tĩnh lại.”
Tiền Tiểu Cương bật ngón giữa với hai người họ, hai người đi quán bar mà nói chuyện chán nản như vậy sao?
Ở một diễn biến khác, Ninh Nhược Sương thản nhiên lên chiếc BMW M8 với Trần Tư Vũ, An Lương lái chiếc Black Badge chạy theo phía sau, hai chiếc xe lần lượt trở về chung cư quốc tế Vân Cảnh.
Dưới hầm để xe.
Trần Tư Vũ đậu chiếc BMW M8 kế bên chiếc Black Badge, hai chỗ đậu xe cạnh nhau, cô đi vào trước rồi đợi An Lương cùng với Ninh Nhược Sương.
Kỹ thuật lái xe của An Lương rất chuyên nghiệp, dù chiếc Black Badge vừa dài vừa lớn vẫn đỗ xe vào hết sức dễ dàng.
An Lương xuống xe, rất tự nhiên dắt tay hai người, cả ba cùng vào thang máy.
Dù sao đều là bạn gái của mình, mỗi tay dắt một người thì đã làm sao?