Chương 671: Tam Giáo Cửu Lưu
Phòng trà Tống Thời, Ngưu Nhai.
An Lương đặt điện thoại lên bàn, anh chào hỏi: “Này cậu, tôi hỏi chút chuyện.”
Cậu nhân viên rót trà, đáp: "Thưa ngài, có chuyện gì vậy?"
Các quán trà lâu đời ở kinh đô luôn có một số thói quen được giữ lại từ quá khứ, chẳng hạn như tên ‘Ngài.’
“Các vở kịch của các anh thường diễn vào lúc nào?” An Lương hỏi.
Cậu nhân viên trả lời: "Thời gian cố định là hai giờ chiều thứ Bảy hàng tuần. Nếu có sự kiện đặc biệt, chúng tôi sẽ thông báo trước."
“Muốn nghe tạm thì sao?” An Lương hỏi.
“Nếu muốn nghe tạm thì phải thuê cả quán.” Nhân viên đáp.
“Giá thuê là bao nhiêu?” An Lương lại hỏi.
Cậu nhân viên là một thanh niên trẻ, anh ta biết hãng quần áo hàng hiệu cao cấp của An Lương đang mặc.
Trong lĩnh vực hàng hiệu, nếu chỉ có một chiếc túi cao cấp, chỉ có thể được coi là kẻ tay mơ, vì có rất nhiều người cắn răng mua một chiếc túi cao cấp sau đó sẽ sử dụng chiếc túi đó trong rất nhiều năm.
Nhưng quần áo cao cấp thì khác!
Trong giới mê hàng hiệu có một câu người đeo túi hiệu chưa chắc đã giàu nhưng người mặc đồ hiệu chắc chắn nguồn thu nhập không tồi.
Dù gì thì điều kiện kinh tế không tốt sao mua nổi quần áo đắt tiền chứ?
Quần áo và túi xách khác nhau!
Không có vấn đề gì nếu vài năm liền không đổi một chiếc túi. Những chiếc túi cổ điển như Louis Vuitton thậm chí có thể sử dụng từ mười đến hai mươi năm. Nhưng không thể mấy năm không đổi quần áo được
Trong hầu hết các trường hợp, trừ khi đó là những phong cách cổ điển, chẳng hạn như áo khoác trơn và áo khoác dạ, những bộ vest và áo sơ mi cổ điển thì mới có thể sử dụng chúng trong nhiều năm.
Nhưng quần áo hàng hiệu theo mốt thì sử dụng được mấy năm?
Nếu một bộ quần áo được treo tại khu trưng bày hai năm thì sẽ bị gọi là lỗi thời.
Trong lĩnh vực cao cấp, nếu đến năm sau vẫn tiếp tục mặc quần áo cao cấp tương tự, không những không tạo được sự sang trọng và đẳng cấp của thương hiệu cao cấp, mà trong đầu những kẻ hiểu biết hàng hiệu khác sẽ nghĩ: Người này dạo này kinh tế không tốt sao? Nếu không sao lại mặc một mẫu quần áo suốt hai năm liền, chẳng phải năm nay có mẫu mới rồi sao?
Vì vậy, trong lĩnh vực cao cấp mới có kiểu chế giễu ‘Đeo mỗi cái túi đắt tiền thì tỏ vẻ giàu có cái gì? Có giỏi thì mua hết cả bộ quần áo hàng hiệu đi.’
An Lương mặc quần áo cao cấp, mặc dù không phải là đồ ra mắt trên sàn trình diễn nhưng cũng là đồ thời thượng, nói chung mấy đồ thời thượng thường có tuổi thọ nhiều nhất là hai hoặc ba năm. Còn về những bộ quần áo được trình diễn trên sàn trình diễn?
An Lương cảm thấy chúng có chút cường điệu.
Phong cách trình diễn là kiểu trang phục được các người mẫu thời trang mặc trong các hội nghị thương hiệu cao cấp, khá nhiều kiểu trang phục biểu diễn có thiết kế phóng đại, khi mặc thực tế thì vẫn hơi khoa trương quá mức.
Cậu nhân viên trong nháy mắt có thể nhìn ra An Lương có đủ khả năng tài chính để thuê hết cả quán, anh ta kiên nhẫn giải thích: “Thưa Ngài, giá thuê của chúng tôi được quyết định dựa theo từng vở kịch được biểu diễn, mức giá sẽ không giống nhau. Xin chờ một chút, tôi sẽ mang danh sách biểu diễn các vở kịch đến cho Ngài ngay lập tức.” Cậu nhân viên nhanh chóng đáp lại.
An Lương gật đầu.
Trong vòng chưa đầy ba phút, cậu nhân viên trong cửa hàng đã mang danh sách kịch đến, An Lương xem qua, bao gồm: “Ngọc Đường Xuân”, “Trận Trường Bản”, “Quần Anh Hội”, “Đả Ngư Sát Gia”, “Không Thành Kế”, “Quý Phi Say Rượu”…
Ngoại trừ “Không Thành Kế” và “Quý Phi Say Rượu” những vở kịch khác An Lương khác đều chưa từng nghe tên.
Trên thực tế, Không Thành Kế và Quý Phi Say rượu anh cũng chỉ mới nghe tên, về tinh hoa Kinh kịch truyền thống, An Lương thực sự chưa từng nghe qua.
“Quý Phi Say Rượu giá như thế nào?” An Lương bấm một cái tên anh thấy quen thuộc nhất.
"Thưa Ngài, vở kịch này của chúng tôi là phiên bản của Mai tiên sinh. Là một trong những tác phẩm kinh điển. Có hơn chục người biểu diễn trên sân khấu và có rất nhiều nhân viên trực dưới sân khấu. Phải mất hai hoặc ba nghệ sĩ trang điểm, trang điểm vài tiếng mới xong.” Cậu nhân viên vừa nói vừa nhìn biểu cảm của An Lương.
An Lương bình tĩnh đáp: "Chỉ nói về giá cả!"
"Nếu Ngài muốn xem nó hôm nay, chúng tôi sẽ sắp xếp nó ngay bây giờ đến buổi trưa có thể diễn, giá là 6 vạn. Nếu Ngài cho phép chúng tôi bán vé công khai, giá sẽ giảm xuống còn 5 vạn.” Cậu giải thích.
“Chờ một chút.” An Lương đáp lại, gửi một tin nhắn khác cho Lưu Hưng Bang trên WeChat.
'An Lương: Người anh em, tôi đã đặt vở kịch Quý Phi Say Rượu ở Tống Thời. Cậu thích không khí ồn ào một chút hay yên tĩnh?'
‘Lưu Hưng Bang: Khiếp! Chết tiệt! Chết tiệt!’
'Lưu Hưng Bang: Tống Thời chỉ có một buổi diễn vào lúc 2 giờ chiều thứ bảy còn giá thuê riêng siêu siêu cao.'
'Lưu Hưng Bang: Anh em, kiểu phát tài này của cậu làm tôi sợ rồi đấy!’
'An Lương: Đừng hoảng, lát nữa đến đây cậu có thể chọn làm hoặc không làm. Dù cậu chọn cách nào, tôi cũng sẽ chấp nhận.’
‘An Lương: Nhân tiện, cậu thích náo nhiệt hay trầm lặng? '
'Lưu Hưng Bang: Tất nhiên xem kịch là phải náo nhiệt rồi!'
'Lưu Hưng Bang: Người anh em, hãy dành một chỗ ở hàng ghế đầu, tôi sẽ sắp xếp một vài ông già đến xem.'
'An Lương: Được! Tôi sẽ đặt chỗ trước, giữ chỗ hai hàng đầu tiên, để Tống Thời sắp xếp những chỗ còn lại, có sao không?’
'Lưu Hưng Bang: Tất nhiên không rồi (Mẹ kiếp!), xem kịch tốt nhất nên náo nhiệt một chút, mọi người cùng thưởng thức mới là cảm giác tận hưởng vở kịch.'
'An Lương: Được rồi, tôi đặt xong rồi lát nữa cậu đến, chúng ta sẽ nói rõ hơn.’
'Lưu Hưng Bang: Tôi đang đến rồi, ngồi taxi đi, mấy bãi đậu xe ở phía Nam đắt lắm, ngồi taxi là tiện nhất.’'
'Lưu Hưng Bang: 15 phút nữa tôi sẽ tới nơi.”
'An Lương: OK'
Sau khi An Lương đáp lại Lưu Hưng Bang, anh đặt điện thoại di động lên chiếc bàn gỗ vuông: “Tôi đặt diễn vở kịch “Quý Phi Say Rượu”, cho phép mở cửa bán vé công khai nhưng hai hàng ghế đầu tiên phải giữ lại.”
“Dạ, thưa Ngài tôi sẽ thu xếp cho Ngài!” Cậu nhân viên nói: “Nhân tiện, ngài đặt trước hai hàng đầu tiên, chúng tôi sẽ tính phí tổng cộng là 5.5 vạn, Ngài xem...”
“Quẹt thẻ!” An Lương đáp.