Chương 673: Tấm màn sân khấu mở ra!
An Lương đẩy vấn đề giá cả trở lại cho Lưu Hưng Bang tự mình ra giá.
Đối với kế hoạch nhằm vào ô tô Honda mà nói thì Lưu Hưng Bang là người bắt đầu kế hoạch còn anh sẽ phát huy tác dụng quan trọng.
Đối mặt với việc An Lương đẩy vấn đề giá cả trở về, Lưu Hưng Bang giải thích: “Người anh em, dựa theo kế hoạch của cậu thì chúng tôi có thể đến đó vào tám giờ sáng, và kết thúc vào lúc tám giờ tối. cửa hàng xe hơi Honda 4S chưa mở cửa chúng tôi đã đến và nó đóng cửa chúng tôi mới đi.”
Lưu Hưng Bang thử nói: “Dưới tình huống như vậy, một người một ngày ba trăm nhân dân tệ tiền nước trà. Người anh em, cậu thấy được không?”
Tuy rằng tính lên thì một người một tháng được chín ngàn nhân dân tệ, nhưng thời gian làm việc là mười hai tiếng đồng hồ, với lại còn có thể có những xung đột không xác định, cái giá cả này vẫn rất hợp lý.
Rốt cuộc bây giờ tài chính đổ vào ô tô Honda cũng đã hơn trăm ức, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ít nhất cũng có thể thu về lợi nhuận hơn 20 ức, Lưu Hưng Bang ra cái giá này căn bản không đáng nhắc tới.
“Không thành vấn đề!” An Lương đáp ứng rồi nói tiếp: “Tôi không cò kè mặc cả với anh, tôi cũng mặc kệ anh cho người khác bao nhiêu tiền một ngày, tôi chỉ có một chút yêu cầu!”
Lưu Hưng Bang nhìn An Lương chờ đợi anh nói tiếp.
“Nghiêm khắc chấp hành kế hoạch của tôi, dù thế nào thì mỗi ngày cũng phải lấp đầy cửa hàng tiêu thụ Honda 4S. Nhớ kỹ, bây giờ là xã hội văn minh, chúng ta phải tuân thủ pháp luật, hợp pháp kéo hoành phúc, bảo vệ lợi ích cá nhân của chúng ta.” An Lương nhắc nhở.
“Yên tâm đi người anh em, chuyện cậu nói tôi đều quen thuộc mà!” Lưu Hưng Bang đáp lại.
Lưu Hưng Bang tiếp tục dò hỏi: “Đúng rồi, người anh em cậu thấy khi nào chúng ta bắt đầu?”
Trong lòng An Lương thầm tính toán thời gian một chút rồi trả lời: “Ngay ngày mai bắt đầu đi! Đế Đô có tổng cộng hai mươi tám cửa hàng xe hơi Honda 4S, trong đó có mười cửa hàng xe hơi Honda Quảng Bổn và tám cửa hàng Đông Bổn, các anh có nhiều người như vậy sao?”
28 cửa hàng, mỗi một nơi có 8 người vậy tổng cộng cần 224 người!
Lưu Hưng Bang nhanh chóng tính toán một chút rồi anh ta gật đầu nói: “Khẳng định không có vấn đề gì! Bên này của tôi, đàn ông già trẻ gì cũng có nhiều lắm! Dù sao đó không phải rắc rối gì, chỉ là việc kéo băng rôn thì bên tôi hoàn toàn có thể vận động người đến đối phó.”
“Được! Chờ một lát tôi chuyển cho anh hai mươi mốt vạn, bỏ thêm nhiều tiền cho nên anh xem sắp xếp băng rôn và loa lớn, ba ngày đầu tôi sẽ điều tra tình huống của các anh, nếu thích hợp thì chúng ta tiếp tục làm!” An Lương giải thích.
Mỗi người mỗi ngày được 300 tệ, dựa theo đó tính toán thì 224 người một ngày sẽ tốn 67200 tệ. Ba ngày sẽ là 201.600 tệ.
Lưu Hưng Bang đáp lại nói: “Không thành vấn đề! Người anh em, cậu xem đi bên tôi sẽ làm thật xinh đẹp đấy.”
“Đúng rồi, người anh em, cậu nói khi nào xe được đưa đến?” Lưu Hưng Bang hỏi.
“Chờ một lát, tôi gọi điện thoại hỏi một chút.” An Lương gọi vào số điện thoại của Lý Tồn Viễn, chờ sau khi anh ta bắt máy thì An Lương nhanh chóng nói rõ tình huống một chút.
Lý Tồn Viễn đáp lại: “Chúng ta không chuẩn bị nhiều ô tô có cỡ tương tự Honda, anh Lương cho tôi hai tiếng đi, bên tôi sẽ giải quyết xong hết mấy cái vấn đề này.”
“Không cần sốt ruột, ngày mai mới bắt đầu hành động. Tối nay giải quyết cũng được.” An Lương nói.
“Vậy thì trăm phần trăm không thành vấn đề.” Lý Tồn Viễn giải thích xong thì hỏi: “Chúng ta sắp bắt đầu hành động rồi sao?”
“Ừ!” An Lương đáp lời: “Tết m Lịch là theo Tết m Lịch của chúng ta, Nhật Bản không có thói quen nghỉ vào Tết m Lịch.”
“Cho nên tặng bọn họ một phần quà Tết m Lịch sao?” Lý Tồn Viễn cười nói.
“Không sai!” An Lương chắc chắn nói.
Sau khi cúp máy, An Lương nhìn Lưu Hưng Bang rồi nói: “Anh cứ chọn một địa điểm giao xe đi, bên tôi giải quyết xong sẽ đem tất cả xe đưa qua.”
Lưu Hưng Bang lấy di động ra, anh ta vừa chọn lựa địa điểm vừa dò hỏi: “Tổng cộng có 56 chiếc xe đúng không?”
“Không sai! Vô luận là Quảng Bổn Honda hay Đông Bổn Honda, hai chiếc xe chúng ta bày ra cũng có thể khiến người mua nhận ra dù là Quảng Bổn hay Đông Bổn thì tất cả cũng đều là rác rưởi!” An Lương giải thích.
Lưu Hưng Bang chọn một bãi đổ xe phía nam khu Nam Ngũ: “Chỗ này được chứ, tiền đỗ xe chỗ này cũng rẻ, bên cạnh còn có một quán lẩu tự chọn, tôi sắp xếp trước cho đám đàn ông già trẻ tới đó ăn.”
Lưu Hưng Bang lại nói tiếp: “Chầu này tôi trả.”
An Lương cũng không khách sáo, anh biết Lưu Hưng Bang chắc chắn sẽ tính phí đầu người, anh ta đã lấy được 300 tệ một người ở chỗ An Lương, có lẽ nhiều nhất chỉ phát xuống dưới 200 tệ một người?
Tuy nhiên An Lương cũng không thèm để ý, những tiền này là Lưu Hưng Bang nên kiếm!
Nếu không ai hỗ trợ tổ chức người?
Ai hỗ trợ quản lý những người này?
Những chuyện này đều là những việc vụn vặt mà còn phiền phức, đương nhiên cần một người như Lưu Hưng Bang quản lý.
“Chia sẻ định vị cho tôi.” An Lương căn dặn.
“Được!” Lưu Hưng Bang đáp lại.
An Lương gửi tin tức định vị Lưu Hưng Bang vừa mới gửi đến cho Lý Tồn Viễn, hơn nữa còn tạo một nhóm cộng tác viên để thuận tiện cho việc trao đổi tin tức, ví dụ như vị trí của một chiếc xe trong bãi đỗ xe, còn có chìa khóa đã giao cho ai,…
Gần giữa trưa, những việc vặt ấy mới cơ bản xử lý xong hết.
“Người anh em, tôi đi trước đây, buổi diễn kịch này tôi đã thanh toán rồi, anh cứ xem đi nhưng công việc cũng phải làm xong đấy, hiểu chưa?” An Lương căn dặn.
Lưu Hưng Bang đáp: “Yên tâm, không thành vấn đề!”