Bắt Đầu Làm Thần Hào

Chương 695: Điều mà cô nàng núi băng đang điên cuồng ám chỉ?

Chương 695: Điều mà cô nàng núi băng đang điên cuồng ám chỉ?
Thị trường chứng khoán Nhật Bản vừa bắt đầu mở cửa phiên giao dịch buổi sáng, nhóm Ảnh Tử được xem là vô cùng lớn mạnh lại xuất hiện tình huống tan rã!
Có lẽ kế hoạch ban đầu của các thành viên nòng cốt nhóm Ảnh Tử là nhận thêm các thành viên cho nhóm Ảnh Tử chăng?
“Tồn Viễn, cậu xem kìa! Cổ phiếu cửa hàng xe hơi Honda đã tăng lên đến mức 3098 yên Nhật.” An Lương nhắc nhở Lý Tồn Viễn, hiện tại thị trường chứng khoán Nhật Bản mới bắt đầu giao dịch được mười hai phút.
Giá hãng xe hơi Honda bắt đầu phiên giao dịch là 3102 yên Nhật, điều này có nghĩa là việc bán khống của nhóm Ảnh Tử không có bất cứ tác dụng gì với hãng xe hơi Honda.
Kết quả của việc đấu đá bên trong chính là gặt hái nội bộ!
Lý Tồn Viễn cảm thán nói: "May mà chúng ta không lựa chọn thị trường Nhật Bản!"
An Lương không đáp lại Lý Tồn Viễn, anh hỏi qua tai nghe không dây: “Giám đốc Lý, tình huống của chúng ta thế nào?”
Nghe An Lương hỏi, Lý Cương lập tức đáp: “Tổng giám đốc An, tôi đã gửi số liệu cho anh rồi.”
Trong phòng trà lớn, màn hình LCD 85 inch lập tức xuất hiện tin nhắn Lý Cương gửi đến.
Công ty đầu tư An Tâm tham gia thị trường bán khống hãng xe hơi Honda với giá là 3062 yên Nhật, sau đó rời khỏi thị trường với giá 2732 yên Nhật, tỷ suất lợi nhuận 10,78%, thu được lợi nhuận 1077,7 vạn với một ức tiền quỹ.
Dĩ nhiên thành tích này chính là kết quả gặt hái được từ nhóm Ảnh Tử!
Công ty đầu tư An Tâm đã mua toàn bộ giá cổ phiếu hãng xe hơi Honda với giá 2750 yên Nhật và bán hết lúc giá 3058 yên Nhật, nhóm Ảnh Tử vẫn thu hoạch được từ giao dịch này.
Lần này, tỷ suất lợi nhuận đạt đến 11,2%, tính theo số tiền vốn và lãi lần trước cùng đầu tư thì lợi nhuận lúc này đã là 1240,7 vạn.
Chỉ trong mười hai phút ngắn ngủi, công ty đầu tư An Tâm sử dụng tài khoản đầu tư cá nhân của An Lương để thu được 2318,4 vạn tệ từ thị trường chứng khoán Nhật Bản.
Trước đây An Lương từng nói đùa với Tống Thiến rằng anh kiếm được 400 vạn tệ trong bốn giây. Mặc dù nói vậy có hơi quá nhưng với tốc độ kiếm tiền của An Lương, anh thực sự không sợ tốc độ mua sắm của Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương khiến anh phá sản.
Các cô mua sắm tùy thích có thể hết bao nhiêu tiền?
Lý Tồn Viễn nhìn số liệu trên màn hình LCD TV cộng thêm sự giảng giải của An Lương, anh ta cảm thán nói: “Tiền bạc thật dễ kiếm! Trước đây bọn tôi còn chẳng bao giờ dám nghĩ đến chuyện có thể kiếm được hơn 2000 vạn.”
“Không phải các cậu không dám nghĩ, mà là các cậu không thể làm.” An Lương chỉ ra bản chất.
Mấy người Lý Tồn Viễn muốn kiếm 2000 vạn rất khó?
Thực ra vô cùng đơn giản!
Nhưng cái khó chính là làm sao để kiếm ra được 2000 vạn một cách minh bạch và có thể công khai tiêu xài, đó mới là vấn đề lớn.
“Ài, nếu biết trước nhóm Ảnh Tử không chịu nổi một kích như vậy thì chúng ta đã tiện tay kiếm được một khoản lớn rồi!” Lý Tồn Viễn cảm thán.
An Lương phủ định: “Không không không! Chắc chắn chúng ta không thể kiếm được một khoản lớn như thế! Trước kia tôi cũng từng suy xét về phương diện này nhưng cuối cùng đã lựa chọn bỏ qua. 1 ức lần trước chỉ là thăm dò thôi.”
An Lương bổ sung: “Nếu chúng ta kiếm được một khoản lớn thì chắc chắn sẽ bị phát hiện rồi tự nhiên gây thù chuốc oán, không phải sao?”
An Lương tiếp tục nói: “Số tiền này đúng là kiếm được rất nhanh nhưng sau khi kiếm được vào thì rất dễ bị phỏng tay. Ngoài mặt thì thế gia than đá Tây Sơn không có bất cứ hành động gì nhưng hai bên đã kết thù chuốc oán. Sau này nếu có cơ hội, kiểu gì mà chẳng đánh nhau lòi óc chó ra?”
“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!” An Lương nhắc nhở.
“Chúng ta muốn kiếm tiền, vậy thì phải kiếm tiền ở nước ngoài, như vậy những người khác chỉ có thể ngưỡng mộ. Cho nên chúng ta cần tập trung quản lý tài chính để những người khác chấp nhận giao tài chính của họ cho chúng ta quản lý.” An Lương bổ sung.
Lý Tồn Viễn giật mình, vừa rồi anh ta đã bị lợi ích làm cho đầu óc mê muội!
“An Lương, cậu nói đúng!” Lý Tồn Viễn đồng ý.
“Được rồi, Tồn Viễn, cậu không cần ghen tị con muỗi như tôi. Tối nay chúng ta sẽ làm một giao dịch vào thị trường chứng khoán Mỹ.” An Lương nói rõ.
Lý Tồn Viễn khẳng định gật đầu: “Ừ!”
“Đúng rồi, tôi đi ăn trưa với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương. Các cậu định giải quyết bữa trưa thế nào?” An Lương hỏi.
Lý Tồn Viễn đáp lại: “Tất nhiên là để quốc tế Vân Cảnh đưa cơm lên. Sau khi xảy ra chuyện nhóm Ảnh Tử, e là bên ngoài đã ầm ĩ hết cả lên rồi. Nếu chúng tôi ra ngoài chắc chắn sẽ bị dính vào những đạo lý đối nhân xử thế nên có lẽ phải chơi chiến thuật biến mất thôi.”
“Được, vậy tôi đi trước đây! Tiện thể tôi ra ngoài làm một vài chuyện.” An Lương nói.
“Được.” Lý Tồn Viễn đáp.
An Lương ra khỏi phòng trà, anh gọi điện cho Trần Tư Vũ.
“m Dương Sư, mới sáng sớm anh gọi điện thoại làm gì vậy?” Trần Tư Vũ mơ màng ngái ngủ hỏi. Hôm qua cô lại bị An Lương giày vò, bây giờ còn chưa đến tám giờ rưỡi.
“Hôm nay khi nào em về nhà?” An Lương hỏi.
“Có lẽ sau khi ăn trưa xong.” Trần Tư Vũ trả lời An Lương.
“Ừ, em ngủ tiếp đi! Lát nữa anh sẽ lên đưa em đi ăn.” An Lương nói xong cúp máy. Anh vào thang máy đến gara tầng hầm, lái chiếc Rolls-Royce Ghost Black Badge ra khỏi nhà.
Sau mười mấy phút đồng hồ, An Lương đi đến một ngân hàng công thương, xin hai thẻ phụ ngân hàng và nhập vào mỗi thẻ phụ 200 vạn tệ. Anh xem như đó là tiền mừng tuổi năm mới cho Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương.
Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương khác tiểu hồ ly tinh, An Lương cho bọn họ mua tùy ý nhưng trong tay bọn họ không có quá nhiều tiền.
Thấy năm mới sắp đến nên An Lương thuận tiện đưa tiền mừng tuổi cho các cô để tránh các cô phải căng thẳng về mặt kinh tế vào năm mới.
Tài khoản cá nhân của An Lương đã vượt qua 1400 vạn tệ, lấy ra 400 vạn rất đơn giản. Chỉ ngắn ngủi một phút đồng hồ đã xong, anh lái xe quay về căn hộ cao cấp quốc tế Vân Cảnh.
Hơn chín giờ, An Lương mới trở lại phòng 8806. Lúc này Trần Tư Vũ vẫn còn ngủ nướng, Ninh Nhược Sương đã dậy rồi. Cô nàng núi băng này đang khiêu vũ trong phòng khách!
Thấy An Lương trở về, Ninh Nhược Sương lập tức dừng động tác.
An Lương đi qua ngồi xuống sô pha, nói: “Sương Sương, em cứ nhảy tiếp đi. Anh vẫn chưa được xem em nhảy múa bao giờ!”
Ninh Nhược Sương hơi xấu hổ nhưng vẫn tiếp tục nhảy. Cô ấy là Thạc sĩ của Học viện vũ đạo Quốc gia.
An Lương hứng thú nhìn Ninh Nhược Sương nhảy múa. Có lẽ cô ấy đang nhảy một điệu múa dân tộc chứ không phải các loại nhảy hiện đại, mấy phút sau, Ninh Nhược Sương dừng lại.
An Lương dò hỏi: “Điệu múa này tên là gì?”
“Một điệu nhảy rất ít người biết đến, tên là “Liễu Ấm Mộng”, chủ yếu là hoạt động để tránh các dây chằng bị xơ cứng.” Ninh Nhược Sương nói.
An Lương vẫy tay, ra hiệu Ninh Nhược Sương qua đây.
Lúc Ninh Nhược Sương đi đến, An Lương kéo cô ấy vào lòng, nói: “Để anh thử xem dây chằng của em có bị xơ cứng không nhé.”
Ninh Nhược Sương đỏ mặt, cô nói nhỏ: “Tư Vũ vẫn chưa về nhà đâu!”
Cái cô nàng núi băng này…
Đang điên cuồng ám chỉ cái gì?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất