Chương 696: Bao lì xì!
Phòng số 8806, Quốc tế Vân Cảnh.
Cô nàng núi băng kia như đang điên cuồng ám chỉ.
Nhưng hình như đúng là vậy thì sao?
Sau khi Trần Tư Vũ về nhà, bên này cũng chỉ còn An Lương và Ninh Nhược Sương.
Xem ra trong lòng Ninh Nhược Sương biết rõ!
An Lương ôm lấy Ninh Nhược Sương, rõ ràng là kiểm tra vấn đề xơ cứng dây chằng, cuối cùng biến thành võ mồm.
Mấy phút sau, hai bên mới kết thúc tranh chấp.
Khuôn mặt Ninh Nhược Sương đỏ bừng rúc vào lồng ngực An Lương, cô ấy đã dần thích cảm giác thế này. Có lẽ lúc rúc vào lòng An Lương và lưu luyến sự ấm áp của anh khiến cô thực sự cảm thấy rất an toàn chăng?
“Đúng rồi, Sương Sương, di động của em đâu. Anh mượn một lát.” An Lương nói.
Ninh Nhược Sương không hề do dự đưa điện thoại cho An Lương, còn nói: “Mật mã là 990909.”
An Lương đã từng thấy chứng minh thư của Ninh Nhược Sương nên tất nhiên anh biết mật khẩu này là sinh nhật của Ninh Nhược Sương, ngày 9 tháng 9 năm 1999, mốc thời gian rất đẹp.
An Lương nhập mật khẩu, anh mở Wechat ra. Ninh Nhược Sương mặc kệ thao tác của anh, không có ý định ngăn cản, hiển nhiên trong di động không có bất cứ bí mật gì.
An Lương không vào kiểm tra tin nhắn Wechat của Ninh Nhược Sương, dù sao thì Ninh Nhược Sương cũng đã làm đến bước này, lại thêm việc quét khen thưởng của Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng, anh còn cần vào xem lịch sử Wechat sao?
Trong Wechat, An Lương mở ví Wechat ra, trong ví Wechat của Ninh Nhược Sương chỉ có mấy chục đồng. An Lương lấy ra hai tấm thẻ ngân hàng và đưa cho Ninh Nhược Sương rồi nói: “Sắp đến năm mới rồi, anh chuẩn bị tiền mừng tuổi cho các em, em xem thích thẻ nào?”
Ninh Nhược Sương không giả vờ khách sáo, căn hộ trị giá cả ngàn vạn cũng đã nhận, đồng hồ trang sức cao cấp hơn 100 vạn cũng đã nhận, quần áo hàng hiệu mấy chục vạn cũng đã nhận, bây giờ còn phải giả vờ sao?
An Lương đối xử tốt với cô ấy và cô ấy cũng thích An Lương đối xử tốt với cô ấy, không hơn.
Ninh Nhược Sương nhìn hai tấm thẻ, cô ấy lựa chọn thẻ có số 1666, cái thẻ kia có số 1888. Cách lựa chọn này phù hợp với địa vị nhỏ hơn Trần Tư Vũ của Ninh Nhược Sương.
Nhỏ chọn nhỏ, lớn chọn lớn, không tranh giành không cướp đoạt, cũng không ầm ĩ không cãi vã.
An Lương âm thầm đánh giá sự lựa chọn của Ninh Nhược Sương, anh nói: "Mỗi tấm thẻ đều có số tiền như nhau, là 200 vạn."
"Hả?" Ninh Nhược Sương sửng sốt: "Nhiều vậy sao?"
"Ài, ai bảo bọn em là các cô gái phá của chứ?" An Lương trêu chọc, đồng thời liên kết thẻ số 1666 vào ví Wechat của Ninh Nhược Sương. Sau đó, anh tiện tay nạp thử 5 vạn.
Nạp tiền được thông qua không cần SMS xác minh.
An Lương lại liên kết thanh toán bảo hiểm, cũng tiến hành nạp thử 5 vạn và thuận lợi thông qua mà không cần SMS xác minh.
“Đây, cái này có thể thanh toán nhanh bảo hiểm và Wechat, giới hạn tối đa cho một giao dịch là 5 vạn và tối đa trong một ngày 20 vạn. Nếu có tiêu dùng lớn hơn thì em phải trực tiếp quẹt thẻ.” An Lương nói.
“Vào thời gian ăn Tết, cần tiêu xài gì thì em cứ tiêu xài. Nếu vấn đề gì tiền bạc có thể giải quyết được thì cứ dùng tiền mà giải quyết, em hiểu chưa?” An Lương nói.
Thực ra rất nhiều người không biết rõ nguyên tắc này!
Vấn đề rõ ràng có thể giải quyết bằng tiền nhưng có vài người lại cứ muốn dùng quan hệ tình cảm để giải quyết.
Nói ví dụ như vấn đề chuyển nhà, rõ ràng có thể giải quyết qua công ty chuyển nhà, vậy tại sao lại cứ phải gọi bạn bè đến giúp đỡ?
Nếu chuyển cùng một thành phố, qua công ty chuyển nhà có lẽ tốn mấy trăm tệ, nhiều lắm chỉ khoảng một nghìn tệ đã có thể giải quyết vấn đề.
Nhưng gọi bạn bè thì sao?
Đầu tiên là vấn đề tình cảm!
Gọi bao nhiêu bạn thì sẽ nợ bấy nhiêu tình cảm.
Nếu cần giúp đỡ vào thời gian làm việc, bạn bè xin nghỉ phép qua giúp đỡ. Vậy thì một phần tình cảm này sẽ lớn hơn chút nữa.
Sau khi bạn bè chuyển nhà giúp xong rồi, chẳng lẽ lại không mời ăn cơm?
Lúc mời khách ăn cơm, dù cho chọn một nồi lẩu tiết kiệm chi phí nhất, nếu ba năm người ăn, uống thêm chút rượu ở Đế Đô này cũng phải tốn bảy tám trăm tệ là bình thường, không phải sao?
Quan trọng lúc mời khách ăn cơm là “nên”, còn tình cảm nợ lúc chuyển nhà vẫn sẽ là nợ.
Vậy thì tại sao không dùng tiền để giải quyết vấn đề?
Đừng nói nhờ người khác giúp đỡ là quan hệ qua lại giữa người với người. Chỉ liên quan đến địa vị, người ta mới có thể đến giúp đỡ, đó thật sự là vấn đề tình người.
Ninh Nhược Sương yên lặng cầm lấy thẻ, cô co chân lại, rúc vào lòng An Lương khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
An Lương cười xấu xa ghé sát tai Ninh Nhược Sương, nói: “Anh không muốn em chỉ cảm ơn suông như vậy.”
Tai Ninh Nhược Sương bỗng đỏ bừng, cô nhỏ giọng nói: “Chờ... Chờ... Chờ Tư Vũ về nhà... Chờ em hai ngày...”
An Lương nghe xong một nửa thì bật cười ha ha. Cô nàng núi băng này thực sự đã bị hòa tan!
Đúng lúc này Trần Tư Vũ đi ra, cô nhìn lướt qua Ninh Nhược Sương đang rúc trong lòng An Lương, trêu chọc nói: “Tên đàn ông hư hỏng kia, có phải anh lại bắt nạt Sương Sương hay không?”
An Lương khẽ hừ một tiếng, anh kéo Trần Tư Vũ lại để Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương mỗi người ngồi một bên rồi nói: “Anh không chỉ muốn bắt nạt Sương Sương, em tưởng em thoát được sao?”