Đấu La Đại Lục 2

Chương 163 Hồn Sư Thiên Tài Hệ Thực Vật (3)

Dịch: HảiFull

Từ Tam Thạch vẻ mặt u sầu nói: “Vương lão sư, sao lại không cho đệ tử và Nam Nam một tổ, đệ tử và nàng hiểu nhau lắm, nhất định sẽ phối hợp ăn ý.”

Giang Nam Nam liếc mắt nói: “Ai hiểu ngươi? Đừng có ra vẻ thân thiết.”

Vương Ngôn nói: “Đây là thi đấu, không phải nơi hẹn hò. Năng lực của ngươi phối hợp với Thái Đầu là hợp nhất, ngươi chủ phòng ngự, nó chủ tấn công. Còn Giang Nam Nam thì nhanh nhẹn, phối hợp với Bối Bối càng thêm nhịp nhàng. Nếu để hai ngươi phối hợp với nhau e là không thể phát huy nổi ba phần thực lực.”

Giang Nam Nam bình thường rất ít nói chuyện nhưng lúc này lại lập tức gật đầu nói: “Vương lão sư anh minh.”

Từ Tam Thạch nghe hai người nói nhất thời suy sụp nhưng đây là sắp xếp thi đấu, hắn chỉ có ý kiến chứ không thể nói nhiều được.

Vương Ngôn nói: “Sắp xếp cơ bản là vậy. Trong các loại thi đấu thì cách thi đấu thứ hai với thứ ba hợp với chúng ta nhất, đoàn chiến rất dễ lộ tẩy. Ta nhắc lại, trong bất cứ trận đấu nào, mọi người nhất định phải đặc biệt cẩn thận khi đối phương sử dụng Hồn Đạo Khí. Bởi vì bất cứ lúc nào trong trận đấu cũng có thể sử dụng Hồn Đạo Khí. Sau trận đấu đầu tiên, có lẽ cách thị uy giống Vũ Hạo không thể làm lại được nữa, nhưng chúng ta vẫn còn vũ khí đặc biệt là Tinh Thần Tham Trắc, vì vinh quang của học viện, những gì trước mắt chúng ta phải làm là bằng mọi giá giành chiến thắng. Lúc chiến đấu, ta hi vọng mọi người hoàn toàn nghe theo sự chỉ đạo của ta.”

“Dạ.” Bảy đệ tử ngoại viện đồng thanh đáp.

Vương Ngôn đứng lên nói: “Đêm nay về nghỉ ngơi cho tốt, để ngày mai thi đấu trong trạng thái tốt nhất. Tuyệt đối không được ra ngoài. Tan họp.”

Mọi người ào ào đứng dậy rời khỏi phòng họp. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng ra ngoài, khi cả hai chuẩn bị vào phòng tu luyện tiếp thì đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt nhìn mình chăm chú từ phía hành lang nên cả hai đồng thời quay đầu lại nhìn.

Người đang nhìn chằm chằm hai bọn họ là một thiếu niên dung mạo thanh tú, khoảng 14, 15 tuổi đang đứng ở cuối dãy hành lang.

Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo lập tức trở nên lạnh lùng, bởi vì đối phương đang mặc một bộ đồng phục màu xanh nhạt, hơn nữa từ vị trí người đó đứng có thể chắc chắn hắn là đệ tử của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.

“Ngươi là Hoắc Vũ Hạo? Nhớ kỹ tên ta, ta là Tiếu Hồng Trần. Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.”

Vị thiếu niên anh tuấn kia đưa ngón tay cái về phía Hoắc Vũ Hạo rồi sau đó xoay bàn tay, chỉ ngón tay xuống đất.

“Ngươi...” Vương Đông tức giận định xông đến nhưng Hoắc Vũ Hạo lập tức kéo lại.

Hoắc Vũ Hạo cau mày, đưa tay phủi phủi quần áo nói: “Bọ chét ở đâu ra thế này? Thật là bực mình, sớm muộn gì cũng nghiền chết hắn.”

Sau đó hắn mở cửa phòng kéo Vương Đông vào.

Câu nói kia của Hoắc Vũ Hạo khá lớn, bên ngoài hành lang của Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm dẫn âm cũng khá tốt, Tiếu Hồng Trần nghe thấy thế sắc mặt khẽ biến, hai mắt híp lại, nhưng không phải tức giận mà lại lộ vẻ suy tư. Hắn có thể ở học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư trở thành đội trưởng của một đội thi đấu ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái dĩ nhiên không phải là người bình thường, ngoài thực lực ra còn cần có đầu óc nữa.

“Sao lại cản ta?” Vương Đông bị kéo vào phòng bực bội nói

Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói: “Ta mà không cản chúng ta sẽ chịu thiệt lớn. Ban nãy vừa thấy người kia ta đã sử dụng Tinh Thần Tham Trắc, hắn dường như không có phát hiện. Hơn nữa, dựa theo dao động hồn lực của hắn, e là đã đến bậc Hồn Vương rồi.”

“Cái gì?” Vương Đông cực kỳ kinh ngạc.

“Không thể nào, dáng vẻ của hắn cùng lắm không lớn hơn chúng ta bao nhiêu. Chắc hắn hắn là thành viên dự bị của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, làm sao mà đến bậc Hồn Vương được, không lẽ hắn cũng có kỹ năng Mô Phỏng giống ngươi?”

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói: “Dao động hồn lực làm sao mô phỏng được? Hơn nữa căn bản hắn đã phóng thích vũ hồn ra đâu?”

Vương Đông nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: “Đội dự bị đã thế, xem ra học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư còn mạnh hơn so với tưởng tượng của chúng ta nữa. May mà bọn họ là á quân nên ở vòng đấu vòng tròn có lẽ không phải gặp bọn họ.”

Hai mắt Hoắc Vũ Hạo lóe sáng nói: “Thật ra, cái chúng ta cần lo chính là năm năm sau, khi chúng ta là thành viên chính thức làm sao đối phó được hắn đây? Lúc này hắn đã là Hồn Vương, với tốc độ tu luyện đó, năm năm sau như thế nào???”

Vương Đông không cam lòng: “Chúng ta còn nhỏ mà.”

Vương Đông nói: “Nhưng thời gian của cả hai là như nhau. Thôi đến đây, chúng ta càng phải cố gắng hơn nữa. Thật ra ưu thế của chúng ta chính là Hạo Đông Lực này. Ta bị Vũ Hồn Cực Hạn hạn chế nên sau khi đạt 3 hồn hoàn, tốc độ tu luyện sẽ chậm lại.”

Sự xuất hiện của Tiếu Hồng Trần đã mang đến một cảm giác gấp rút cho cả hai, hai người lập tức ngồi lên giường đưa tay chạm vào tay đối phương, và bắt đầu vận chuyển Hạo Đông Lực.

Thời gian cả hai ở cạnh nhau càng nhiều, căn bệnh thích sạch sẽ của Vương Đông càng ngày càng miễn dịch với Hoắc Vũ Hạo.

Hồn lực Huyền Thiên Công ôn hòa nhanh chóng đan xen vào hồn lực Quang Hệ của Vương Đông, Hạo Đông Lực dâng lên như nước lũ điên cuồng vận chuyển trong cơ thể cả hai.

Sau khi Vương Đông đột phá cấp 30, tu vi Hoắc Vũ Hạo cũng đã đến cấp 27. Lúc này nếu bọn họ cùng kết hợp sử dụng Hạo Đông Lực để thi triển hồn kỹ, uy lực có thể tương đương với một Hồn Tông. Đây là sự tăng phúc lớn nhất từ vũ hồn dung hợp lực.

Mà trong quá tình tu luyện, tu vi càng cao thì hồn lực vận chuyển càng lớn, tốc độ tu vi tăng lên cũng sẽ càng nhanh. Cả hai sử dụng Hạo Đông Lực tu luyện cũng chính là dùng tốc độ vận chuyển hồn lực của một Hồn Tông có bốn hồn hoàn.

Sau khi hồn lực của Hoắc Vũ Hạo đột phá cấp 27 được mười ngày, hắn đã bắt đầu có cảm giác hồn lực của mình đã đến giữa cấp 27, nếu tốc độ tu luyện vẫn duy trì như thế thì trong một tháng đột phá cấp 30 không phải là mộng tưởng nữa.

Mà tốc độ tu luyện của Vương Đông cũng không chậm, mức độ Hồn Lực mà cơ thể hắn có thể chịu đựng còn có vẻ hơn cả Hoắc Vũ Hạo. Hồn lực di chuyển trong kinh mạch của hắn không hề có dấu hiệu bị cản trở mà còn ngày một tăng lên. Sau khi khai giảng hắn đã đột phá cấp 32, đến hôm nay đã có dấu hiệu đột phá bình cảnh cấp 33. Nếu tiếp tục có Hạo Đông Lực giúp đỡ, nhiều nhất 1 năm rưỡi nữa hắn có thể đạt đến cấp bậc Hồn Tông.

Hiện nay ở học viện Sử Lai Khắc, trong số các đệ tử năm hai, người có cấp bậc cao nhất chính là Đái Hoa Bân, hắn đã đạt đến cấp 37 rồi, nhưng Vương Đông tin chắc, nhiều nhất hai năm nữa hắn sẽ có thể vượt qua tên kia.

Ngược lại với hai người này, tu vi của Tiêu Tiêu lại tăng hơi chậm, tuy nhiên, đây chẳng qua vì cô bé sắp đột phá bình cảnh Hồn Tôn mà thôi.

…………

Vòng đấu loại của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái cuối cùng cũng kết thúc, mà các khán giả ở thành Tinh La càng xem lại càng phấn khích. Đến nỗi mỗi ngày từ đêm khuya đã có người đến xếp hàng, vì Quảng Trường Tinh La tuy lớn nhưng vẫn có hạn, hoàn toàn không thể thỏa mãn được yêu cầu của các vị khán giả kia.

Thậm chí vì muốn hạn chế chuyện xếp hàng và chen lấn, bên phía đế quốc Tinh La còn phải áp dụng phương pháp tăng giá vé, mà dĩ nhiên nhờ thế bọn họ lại kiếm thêm được một mớ tiền. Đương nhiên phần thưởng của cuộc thi cũng sẽ do bên phía đế quốc Tinh La chuẩn bị, đấy là quy định của cuộc thi. Mặc dù không nói rõ phần thưởng là gì nhưng các đế quốc luôn luôn trọng danh dự, phần thưởng tuyệt đối sẽ có giá trị tương xứng với mình.

Tại sao vòng đầu tiên lại là vòng đấu loại? Ngoài chuyện giảm số lượng các đội đến tham gia còn vì muốn cuộc thi càng thêm kích thích.

Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp trên đại lục đã là một sự kiện quan trọng của bất cứ quốc gia nào khi có trách nhiệm đăng cai tổ chức. Trận đấu càng kích thích thì cuộc thi mới hấp dẫn. Hơn nữa, cuộc thi này năm năm mới tổ chức một lần, dĩ nhiên càng phải dùng mọi cách thu hút rồi.

Đấu loại chính là phương thức dễ dàng tạo nên cách tình huống hấp dẫn nhất. Tuy rằng bên phía ban tổ chức đã cố gắng hạn chế sự thương vong nhưng sau vòng đấu loại, cũng có đến hai trăm thành viên dự thi bị các thương thế khác nhau, thậm chí còn có mười đệ tử tử vong nữa. Đương nhiên, những trường hợp này, đế quốc sẽ có một phần bù đắp thật lớn.

Đấu loại đã xong, vòng kế tiếp là đấu vòng tròn. Mặc dù vòng đấu này không kịch liệt gay cấn như vòng đấu kia, nhưng ưu thế của nó chính là phương thức thi đấu phong phú. Ba phương thức thi đấu sẽ được chọn bằng cách rút thăm. Có thể nói, mỗi trận thi đấu đều không đoán trước được, như vậy sẽ càng tò mò và hấp dẫn hơn.

Hơn nữa, sau vòng một, những học viện có thể ở lại đều là những học viện có thực lực mạnh mẽ. Trận đấu dĩ nhiên lại càng thú vị hơn. Cho nên, dù vì lí do gì thì hiện tại muốn tìm vé vào cửa Đại Tái ở quảng trường Tinh La không phải là chuyện dễ dàng nữa. Mỗi ngày người đến quảng trường Tinh La xếp hàng đông như nêm cối. Có một số người mặc dù không có được vé cũng nhất quyết không chịu về, cứ ở đó tiếp tục xếp hàng cho ngày hôm sau. Mà quá trình xếp hàng, dù là dân thường hay đại phú hào đều phải xếp hàng như nhau, tuyệt đối công bằng.

Hoàng Thất đế quốc Tinh La thấy tình hình như vậy lại càng tươi cười, bọn họ lại phái thêm năm nghìn binh sĩ đến duy trì trật tự, đồng thời mỗi ngày bọn họ còn buôn bán tin tức chiến đấu của cuộc thi. Giá cả không có bao nhiêu nhưng số người mua rất nhiều, cho nên một lần bán lại là một lần thu vào một số tiền lớn.

Bất quá, đế quốc Tinh La cũng còn rất có tình người. Cho dù học viện đến tham gia thi bị loại thì chi phí đi lại ăn uống đều do bọn họ lo hết, đồng thời còn phụ cấp thêm tiền nữa. Người bị thương, bọn họ trả chi phí điều trị, người chết thì trợ cấp tiền. Hơn nữa, bọn họ cũng làm tốt quá trình duy trì trật tự, ba ngày thi đấu đầu tiên có thể nói diễn ra vô cùng thuận lợi. Còn bọn họ thì vừa được tiền, vừa được sĩ diện.

Hôm nay là ngày thi đấu thứ tư. Sáng sớm khán giả đã đến đợi sẵn ở quảng trường Tinh La, bởi vì hôm nay là ngày học viện Sử Lai Khắc ra thi đấu. Ngay cả Hoàng Đế của đế quốc Tinh La thỉnh thoảng mới đến xem mà hôm nay cũng đến rất đúng giờ. Đúng là nể mặt học viện Sử Lai Khắc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất