Đấu La Đại Lục 2

Chương 169 Ẩn Giấu Thực Lực (1)

Dịch: HảiFull

“Mọi người...”

Khi Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo lên đến mái nhà liền giật mình trông thấy mọi người đều đã có mặt ở đây cả rồi.

Bối Bối buông Viễn Vọng Hồn Đạo Khí (ống nhòm nhìn xa) ra, nói: “Vương lão sư nghiên cứu về vũ hồn rất giỏi nhưng về mặt che giấu cảm xúc thì hơi kém một chút.”

Vương Đông bất mãn nói: “Vậy sao mọi người không gọi bọn đệ?”

Bối Bối nói: “Ban nãy rõ ràng tiểu sư đệ cũng đã nhận ra. Các đệ nhớ kỹ, sau này dù có chuyện gì cũng không được để lộ cảm xúc ra mặt, nếu không, đệ nghĩ gì sẽ bị người khác đoán được hết.”

Vương Đông bực bội nói: “Vậy ra chỉ có mình đệ là u mê không biết thôi sao?”

Tiêu Tiêu yếu ớt giơ tay lên nói: “Còn mình nữa. Là đại sư huynh bảo có kịch hay để xem rồi dẫn mình lên đây.”

Có thể trở thành một thành viên của Sử Lai Khắc Thất Quái người nào không phải là tinh anh? Không chỉ Hoắc Vũ Hạo nhận ra Vương Ngôn có vấn đề mà cả Bối Bối, Từ Tam Thạch và Hòa Thái Đầu đều đã phát hiện, Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu là do ba người gọi theo.

“Nam Nam, cho ta xem với, được không?” Từ Tam Thạch đi đến cạnh Giang Nam Nam khẽ nói với giọng nịnh hót. Còn đâu dáng vẻ mạnh mẽ đại sát tam phương ban nãy nữa?

Hòa Thái Đầu có hai cái Viễn Vọng Hồn Đạo Khí, một cái đưa cho Bối Bối, còn cái còn lại cho Từ Tam Thạch, Từ Tam Thạch vừa nhận lấy lập tức đưa cho Giang Nam Nam.

Giang Nam Nam không thèm để ý đến hắn, chỉ khẽ nói một câu: “Trận đấu bắt đầu rồi.”

Từ Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm đến quảng trường Tinh La cũng khoảng vài cây số, cho nên mặc dù đứng trên mái nhà nhưng nếu bằng mắt thường thì chỉ thấy quảng trường ở xa xa là một vùng be bé mà thôi, muốn xem rõ mọi diễn biến ở đó thật không phải là chuyện dễ dàng. Cho dù có Viễn Vọng Hồn Đạo Khí của Hòa Thái Đầu trợ giúp cũng rất khó.

Hoắc Vũ Hạo nói: “Đại sư huynh, cho đệ mượn Viễn Vọng Hồn Đạo Khí thử xem.”

Bối Bối đưa vật bằng sắt trong tay mình cho Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo nhận lấy Viễn Vọng Hồn Đạo Khí, bên trong nó có một thấu kính làm bằng tinh thạch có tác dụng phóng to những vật ở xa, chỉ cần rót chút hồn lực vào là có thể sử dụng. Đây chỉ là một hồn đạo khí có tác dụng phụ trợ rất bình thường cho nên hiếm Hồn Đạo Sư nào nhọc công chế tạo nó, hai cái Viễn Vọng Hồn Đạo Khí của Hòa Thái Đầu cũng chỉ là cấp một mà thôi, dĩ nhiên khả năng nhìn xa không tốt lắm rồi.

Nhưng Hoắc Vũ Hạo hơn người khác một điểm, chính là thị lực của hắn rất cao. Vũ hồn của hắn ở đôi mắt, hơn nữa còn thường xuyên tu luyện Tử Cực Ma Đồng, Bối Bối nhờ Tử Cực Ma Đồng có thể quan sát tình huống ở quảng trường thì Hoắc Vũ Hạo lại càng có thể nhìn thấy rõ hơn. Nếu không có Viễn Vọng Hồn Đạo Khí thì khoảng cách mấy cây số này hắn chỉ phải tiêu hao thêm một tí hồn lực mà thôi.

Hoắc Vũ Hạo vừa quan sát diễn biến trên sàn đấu vừa phóng thích tinh thần lực của mình ra bên ngoài, Tinh Thần Cộng Hưởng không phải chỉ khi nào hắn sử dụng Tinh Thần Tham Trắc mới sử dụng được. Ví dụ như bây giờ, Hoắc Vũ Hạo thông qua Viễn Vọng Hồn Đạo Khí nhìn về phía quảng trường thì hắn cũng có thể chia sẽ những gì mình thấy được với các người bạn của mình. Bốn kỹ năng của Thiên Mộng Băng Tằm cho hắn thoạt nhìn không mạnh lắm nhưng cái nào cũng hữu dụng.

Sáu người bên cạnh chỉ cần nhắm mắt lại cũng sẽ thấy được những gì Hoắc Vũ Hạo trông thấy.

Lúc này ở bên phía quảng trường Tinh La, trên sàn đấu bọn họ vừa rời đi ban nãy, đã bắt đầu một trận đấu khác, cũng là một đấu một.

Sau khi nhìn rõ tình huống trên sàn đấu, Hoắc Vũ Hạo không khỏi rùng mình một cái, mà những người khác thông qua Tinh Thần Cộng Hưởng cũng rung động không kém, bầu không khí ở đây nhất thời có chút căng thẳng.

Bởi vì hai người đang thi đấu ở trên sàn đấu kia, trên người đều là năm cái hồn hoàn, lần lượt ba vàng hai tím, tuy đây không phải là tỉ lệ hoàn mỹ, dù cả hai không người nào có hồn hoàn vạn năm nhưng hai chữ Hồn Vương như hai ngọn núi đập thẳng vào lòng bảy người ở đây.

Hồn Vương, đội thi đấu sau bọn họ đã xuất hiện Hồn Vương.

Hai gã Hồn Vương kia đều là hồn sư, không có sử dụng bất cứ hồn đạo khí nào. Trận đấu của bọn họ hết sức gay cấn, thỉnh thoảng có những luồng sáng lóe ra từ sàn đấu. Bởi vì khoảng cách quá xa, dù thị lực của Hoắc Vũ Hạo tốt đến mức nào cũng không thể thấy rõ từng chi tiết. Hơn nữa, xung quanh lại đầy ánh sáng của hồn lực, dao động lại mãnh liệt nên càng cản trở hắn quan sát tình huống cụ thể.

Bối Bối có chút khó khăn nói: “Xem ra Vương lão sư làm thế là đúng, ngài không muốn lòng tin của chúng ta bị đả kích.”

Từ Tam Thạch hừ một tiếng nói:. “Hồn Vương thì sao? Bối Bối, ngươi sợ sao?”

Giang Nam Nam bình thường ít nói, sau khi có Tinh Thần Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo trợ giúp đã buông Viễn Vọng Hồn Đạo Khí xuống, nàng nói:

“Trong trường hợp một đối một xuất hiện Hồn Vương cũng là bình thường. Những học viện có thể vượt qua vòng đấu loại thì làm sao có người yếu được? Có lẽ, học viện Vân La, đối thủ của chúng ta hôm nay là có thực lực thấp nhất. Hai học viện trước mắt tuy có cường giả Hồn Vương nhưng rất có thể bọn họ muốn vị Hồn Vương này đánh thắng được nhiều đổi thủ hoặc cố gắng tiêu hao thực lực của đối thủ mà thôi.”

Bối Bối lập tức nói: “Nói thì nói vậy nhưng một đội có Hồn Vương trấn thủ có ý nghĩa gì các ngươi không nghĩ ra sao?”

Hoắc Vũ Hạo theo bản năng đáp: “Có nghĩa là các thành viên còn lại rất có thể đều là Hồn Tông.”

Bối Bối gật đầu nói tiếp: “Tiểu sư đệ nói không sai. E là các trận kế tiếp chúng ta sẽ khó tránh khỏi những trận chiến ác liệt. Thực lực thật sự của chúng ta có lẽ sẽ phải bộc lộ ra hết. Hồn Vương dẫn đội, các thành viên còn lại đều là Hồn Tông. Tổng thực lực của bọn họ đã vượt xa chúng ta rất nhiều. Mọi người phải chuẩn bị cho tốt, đối thủ các trận kế tiếp của chúng ta sẽ không yếu, nên nếu có muốn thắng vẫn cần một chút may mắn. Các trận kế tiếp sẽ rất gian nan. Hẳn là Vương lão sư đã gạt chúng ta, số người dưới hai mươi tuổi đạt được Hồn Vương không phải là ít.”

Từ Tam Thạch nhún vai nói: “Cái đó chả quan trọng, bên chúng ta cũng có Hồn Vương mà. Lăng học tỷ là Hồn Vương hệ Khống Chế, đợi đến khi nàng có thể ra thi đấu thì chúng ta không còn vấn đề nữa.”

Bối Bối trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi bớt nói nhảm đi. Đừng nghĩ là ta không biết người còn ẩn giấu cái gì. Chúng ta đến đây thi là vì vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Cho dù chúng ta là đội dự bị cũng không thể thua, tuyệt đối không được phép thua, một trận cũng không thể. Học viện đã dạy dỗ chúng ta, ở học viện, chúng ta được hưởng đãi ngộ của đệ tử hạch tâm. Hiện giờ chính là lúc chúng ta phải bảo vệ danh dự của học viện. Cho dù chỉ còn chút sức lực cuối cùng ta cũng nhất quyết không chịu thua.”

Từ Tam Thạch, ngươi dẹp cái vẻ lười nhác đấy cho ta. Hai trận kế tiếp chúng ta nhất định phải thắng. Trước khi ba người học huynh học tỷ có thể ra thi đấu, chúng ta nhất định phải đứng vững bằng bất cứ giá nào.”

Từng lời Bối Bối nói ra như đinh đóng cột, một khí thế uy nghiêm từ người hắn không ngừng lan tỏa.

Vũ hồn của Bối Bối là Lam Điện Phách Vương Long, trời sinh đã có khí tức vương giả vô cùng bá đạo, chỉ là bình thường hắn che giấu cẩn thận, chỉ khi chiến đấu mới bộc lộ ra.

Ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng lần đầu tiên thấy vẻ mặt nghiêm túc này của Bối Bối.

Từ Tam Thạch nhíu mày nói: “Bối Bối, còn quá sớm. Ngươi đừng quên lần thi đấu này không phải là của chúng ta. Nếu để bại lộ năng lực của chúng ta quá nhiều vậy năm năm sau nhất định đối thủ sẽ có thời gian sắp xếp để đối phó chúng ta.”

Bối Bối trầm giọng nói: “Chúng ta không còn thời gian nữa. Tam Thạch, chẳng lẽ ngươi không có lòng tin vào thực lực của chúng ta năm năm sau sao? Năm năm là một khoảng thời gian quá đủ để chúng ta trưởng thành.”

Từ Tam Thạch liếc mắt nhìn Bối Bối rồi khẽ nói: “Được rồi, ngươi đã muốn thì ta liền bồi theo vậy.”

Bối Bối tức giận nói: “Ngươi đừng có dùng cái giọng đó với ta. Ca đây không có một chút hứng thú nào với ngươi hết. Trong lòng ngươi đang lo lắng cái gì sao ta lại không biết. Năng lực của chúng ta cơ bản đã định hình rồi, cho dù bại lộ thì năm năm sau vẫn có thể tăng lên nhưng nền móng đã định thì không thể thay đổi. Có điều, ngươi còn quên một chuyện quan trọng là Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu còn chưa định hình năng lực của mình. Nhất là Vũ Hạo, kỹ năng Mô Phỏng của nó có khả năng mê hoặc rất lớn. Bây giờ chúng ta tạm thời chống đỡ, còn năm năm sau, cả ba bọn nó sẽ là trung tâm.”

“Chờ... sư huynh chờ một chút. Đại sư huynh, Từ học trưởng, ý hai người là hai người vẫn còn ẩn giấu thực lực sao?” Hoắc Vũ Hạo xen vào hỏi.

“Ặc... có thể nói như thế.” Bối Bối gật đầu nói.

Năm người khác đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng vẫn chưa theo kịp vấn đề.

Bối Bối nhìn Từ Tam Thạch, Từ Tam Thạch lại làm ra vẻ chuyện này không liên quan đến hắn, biểu lộ một cách rõ ràng chuyện này là ngươi xổ ra thì tự đi mà đổ.

Bối Bối nhìn ánh mắt tò mò của năm người, bất đắc dĩ phải nói: “Thật ra chuyện là thế này, hiện giờ mọi người đều là thành viên đội dự bị nên ta có nói cũng không sao. Ta và Từ Tam Thạch sau khi vào học viện không lâu đã trở thành đệ tử hạch tâm. Mà theo đó tu vi cũng không ngừng tăng lên, dần dần được sự đồng ý của học viện mà trở thành thành viên dự bị của đội Sử Lai Khắc Thất Quái chính thức. Hiện nay ở nội viện, số người có được tư cách này cũng chỉ có hai chúng ta. Nói đơn giản thì chúng ta cũng là đệ tử hạch tâm bình thường nhưng được quan tâm hơn một chút, được học viện tận tâm dạy dỗ và bồi dưỡng. Nhưng điều kiện quan trọng nhất là từ lúc đó đến khi tốt nghiệp ngoại viện, thi sát hạch vào nội viện trở thành một Sử Lai Khắc Giám Sát Giả phải thấp hơn năm năm.”

“Bình thường, trường hợp người có thể làm thành viên dự bị của Sử Lai Khắc Thất Quái rất ít. Như Mã học tỷ đã từng nói, nếu bọn họ có chuyện gì sẽ không có ai thay thế, bởi vì không có người dự bị. Năng lực của ta và Từ Tam Thạch đều có chút đặc biệt nên mới được học viện chú ý. Đương nhiên, trong số mọi người, vẫn còn một người có tư cách ấy, chính là Vũ Hạo. Chẳng qua cuộc thi đã đến gần, Vũ Hạo còn kiêm tu hai hệ cho nên chuyện này mới bỏ qua. Nhưng Vũ Hạo đồng thời được cả hai hệ bồi dưỡng thì cũng tương đương với đãi ngộ của chúng ta rồi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất