Chương 051: Kẻ địch cả đời của công tử Trường.
Trong lao ngục tăm tối, Hàn Tín tóc tai xõa xượi nhìn thái tử trước mắt.
Lưu Doanh chuyên chú đặt cơm nước trước mặt ông ta.
"Mời Hoài Âm hầu nhẫn nại thêm, ngài sẽ không chịu khổ ở đây mãi đâu. Trước khi ta tới,
Trường đệ nhờ ta hỏi thăm ngài, Trường đệ vốn muốn tới, nhưng mẫu hậu không cho."
Lưu Doanh nghiêm túc kể cho Hàn Tín nghe chuyện bên ngoài lao ngục, Hàn Tín chẳng nói chẳng rằng, chỉ nheo mắt đánh giá Lưu Doanh.
"Vì sao ngươi lại làm như thế?"
"Ta đã hứa với Trường đệ, ngoài ra ta cũng không muốn thấy một vị tướng quân từng lập nên vô số chiến công, quét sạch cương vực lại chết đi như thế."
"Ngươi như ngươi không làm được một hoàng đế giỏi."
"Làm được!"
"Không làm được!"
"Làm được!"
Hàn Tín cười, không biện giải với hắn.
"Chẳng lẽ chỉ có giết người mới làm được một hoàng đế giỏi sao?"
"Phải xem lúc, có lúc giết một người cứu được mấy chục vạn người, ngươi giết không?"
"Cho dù người đó vô tội?"
"Đúng, dù là vô tội."
"Ta sẽ không giết bất kỳ một người vô tội nào, nếu ngoại địch xâm nhập, ta sẽ phát động tướng sĩ đi bảo vệ quốc gia, nhưng ta sẽ không giết bất kỳ một người vô tội nào."
"Đó là điểm ngươi không bằng phụ hoàng ngươi, ông ta sẽ giết, còn cả Trường đệ của ngươi, nó cũng sẽ giết."
"Trường đệ không làm thế."
"Cách đây không lâu nó vừa mới giết Khoái Thông, chỉ vì bao che một người có tội."
........... ........
Bấy giờ Lưu Trường đã có thể đứng dậy đi lại, chỉ là lúc đi mông vẫn còn đau.
May mà mẫu thân rốt cuộc cũng cho nó đi tới Thiên Lộc Các rồi.
Khác với ban đầu, Lưu Trường dần dà hơi thích nơi này, ngay cả bài giảng của Cái công hình như cũng thú vị hơn. Cái công không vì Lưu Trường tới mà chuyên môn hỏi nó cái gì, Cái công luôn là một người vô dục vô cầu, ông ở đây dạy học nguyên nhân lớn nhất chính là vì đọc sách.
Đến khi tan học Lưu Trường đem "việc làm vĩ đại" của mình trong thời gian qua bốc phét với đám huynh đệ.
"Khi đó có hơn hơn hai mươi tên võ sĩ bao vây quanh đệ, đệ đánh ngã một tên trong đó, cướp lấy kiếm có hắn ... Tiếp đó chém giết bốn phương, như thế này này ..." Lưu Trường minh họa vào không khí, nhìn khóe miệng Như Ý cứ giật giật suốt:
Lưu Như Ý rốt cuộc cũng không nhịn được:" Ngươi bỏ thời gian ra học chút kiếm pháp đi, ngươi làm cái gì vậy ... Kiếm một cung nữ biết mùa kiếm cũng có thể đam chết ngươi rồi."
"Ngươi thì hiểu cái gì chứ, đây gọi là một người có sức hàng phục được mười người có võ. Sở Bá Vương cũng luyện quá kiếm pháp đâu, vẫn có thể chém giết trong vạn quân đó sao?
Còn cả Phàn Khoái chẳng phải cũng vậy à? Bọn họ có luyện kiếm pháp không?"
Lưu Như lắc đầu, đối với một kẻ đem bản thân so với Hạng Vũ, Phàn Khoái thì còn lời gì để mà nói nữa chứ.
"Kỳ thực Bá Vương cũng luyện kiếm pháp đấy, ta nghe nói Bá Vương từ nhỏ đã luyện tập võ nghê, cho nên mới dũng mãnh như vậy." Lưu Khôi ở bên nói:
"Thật à?"
"Ừ."
"Vậy đệ muốn học, phải tìm ai đây?"
Lưu Trường nghĩ rất nghiêm túc:" Đáng tiếc Hạng Vũ đã chết rồi ... Vậy đệ phải tìm một người không quá tệ. Mọi người thấy Phàn Khoái thế nào? Học võ nghệ của ông ta liệu có thành tựu gì không?"
Lưu Như Ý nghiến răng:" Có phải ngươi đang hỏi, Vũ Dương hầu có đủ tư cách dạy ngươi hay không à?
"Đúng! Đúng!" Lưu Trường gật đầu lia lịa:
"Đúng cái gì mà đúng, dạy mười tên như ngươi cũng dư thừa, nhưng ngươi có xứng để người ta dạy ngươi không?"
Lưu Hằng lại không nghĩ vậy, hắn nói chuyện rất hẳn hoi:" Nếu Trường đệ nói với Mẫu hậu, có lẽ Vũ Dương hậu chiến thắng trở về có thể chỉ điểm cho đệ chút ít ... Học chút võ nghệ, rèn luyện sức khỏe cũng không phải là chuyện xấu. Có điều Trường đệ, đối với những tướng quân đó, đệ phải mang lòng kính trọng, nếu không có bọn họ, đệ cũng không thể ngồi đây ngồi đây để tán gẫu với bọn ta đâu."
"Đệ biết, đệ biết!"
Thấy Lưu Trường hứng thú như vậy, Lưu Như Ý lại khinh thường nói:" Có điều những thứ đó chung quy chỉ là tiểu đạo mà thôi, Hạng Vũ có dũng tới mấy, chẳng phải cuối cùng vẫn binh bại tự sát à?"
Lưu Trường định phản bác, Lưu Hằng lại nói:" Tam ca nói không hề sai, luyện võ cũng được, nhưng không thể đem hết tâm tư đặt vào võ nghệ. Đệ phải làm chư hầu vương, không phải là làm tướng tiên phong, vẫn phải theo Cái công học đạo trị quốc."
"Vâng."
Mặc dù luôn chống đối Như Ý, nhưng đối với Tứ ca, Lưu Trường không dám làm càn.
Từ Thiên Lộc các đi ra, Lưu Trường lại tới chỗ Tứ ca và Ngũ ca chơi một lúc, chơi chán rồi mới nhún nhảy về Tiêu Phòng Điện.
Vừa mới về Tiêu Phòng Điện, Lưu Trường nhìn thấy một tên lạ mặt đang nhìn đông ngó tây trong cung, không biết làm gì. Tên này tuổi không nhiều, đại khái chạc tuổi nó, có lẽ là còn nhỏ hơn nó một chút, Lưu Trường nghi ngờ đi ra sau lưng nó, thình lình vỗ một cái.
"Á!"
Tên kia giật nảy mình, xoay người lại kinh ngạc nhìn Lưu Trường.
"Ngươi là ai? Ở đây làm gì?" Lưu Trường lớn tiếng quát, giọng điệu không nể nang gì:
Tiếp đó ánh mắt Lưu Trường bị thứ trong tay đối phương thu hút, nó chưa bao giờ thấy thứ như thế. Đó là một loại đồ ăn vặt, rất giống với kẹo mút đời sau, nhưng thời này chưa có kẹo mút, chỉ là một cái que gỗ, ở đầu có một cục tròn dinh dính như mật ong, ngửi rất thơm.
Lưu Trường mắt sáng lên, đối phương đang định nói thì nó đưa tay ra cướp lấy đò ăn vặt trong tay đối phương.
"Đây là cái gì?"
"Sao ta chưa bao giờ thấy? Mật ong à?"
Lưu Trường cắn mạnh một miếng, thứ đó mềm lắm, cắn một cái là ăn được rồi, mứt thời Hán à? Không đúng, sao lại có vị hoa quả? Lại còn có vị mật ong?
"Ngon quá!"
Lưu Trường cắn thêm vài miếng nữa.
"Hu hu ~~~~"
Đứa bé đối diện tròn mắt nhìn Lưu Trường cướp đồ ăn vặt của nó, lại còn ăn mấy miếng, tức thì òa khóc.
"Ngươi khóc cái gì, ngươi mua ở đâu? Ta kiếm cho ngươi mấy cái ... Ê, ngươi chạy cái gì chứ? Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lưu Trường còn chưa nói hết thì đứa bé kia đã chạy mất rồi.
Lưu Trường cũng kệ nó luôn, tiếp tục ăn, cái thứ này thật là ngon, tới đây lâu như vậy mà chưa từng thấy đồ ăn vặt như thế. Sau này phải bảo a mẫu làm cho mình mấy cái. Còn về đứa bé kia, nó là ai thế? Sao lại ở trong Tiêu Phòng Điện?
Đang cúi đầu ăn, Lưu Trường đột nhiên thấy lưng lạnh toát, nó quay ngoắt lại. Lữ hậu nghiêm mặt, sắc mặt biến thành màu đen, theo sau còn có một nữ nhân rất xinh đẹp, mà đứa bé vừa mới rồi đứng giữa hai nữ nhân, ủy khuất nhìn Lưu Trường.
Lưu Trường nhận ra nữ nhân đứng bên cạnh Lữ hậu, đó là muội muội của a mẫu, di mẫu của mình, nó toét miệng cười, gọi:" Di mẫu!"
Lữ hậu lạnh lùng nói:" Vừa rồi có phải con cướp đồ ăn vặt của biểu muội con không?"
"Biểu muội ạ??? Nó là nữ sao?" Lưu Trường mắt tròn xoe, tay vẫn cầm món ăn vặt kia, đần độn lắc đầu:" Không ạ."
"Tỷ, thôi đi, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện ... Thôi ..."
"Á ... A mẫu, con mới lành vết thương mà."
"Tỷ, đừng đánh nữa."
"Á ~~~~"
Ngày hôm đó trong Tiêu Phòng Điện, dường như Lưu Bang đang hát vang, đồng thời Lưu Trường quen con quỷ hớt lẻo ghét nhất trong đời, Phàn Khanh.
Lưu Trường hầm hầm nằm úp trên giường, xong đời, cái mông này vừa mới lành, còn chưa được mấy ngày, đã lại phải nằm úp rồi. Có điều mông sưng như cái đấu, hai ba ngày sau mình lại là một trang hảo hán. Còn Phàn Khanh cười ngu ngốc đứng bên cạnh nó, ăn vặt ngon lành.
"Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi là nữ hài mà ta không báo thù, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn ... Ngươi đợi đó cho ta." Lưu Trường đe dọa:
Quỷ hớt lẻo ngoạc miệng: " A mẫu ...."
"Khoan, khoan! Ta sai rồi, đừng gọi nữa!" Mông còn đau Lưu Trường trở giọng như chớp, lòng cay cú lắm:" Nam tử Hán đại trượng phu, làm sao ngươi cứ mách lẻo vậy?"
"Ta không phải là đại trượng phu."
"Cũng đúng, vậy ngươi còn đồ ăn không? Cho ta một miếng, ta sẽ tha thứ cho ngươi, thế nào?"
"Không cho.