Chương 077: Nhảy qua nhảy lại.
Cái tát này không chỉ đánh cho Lưu Doanh choáng váng mà hai đứa bé cũng giật nảy mình.
Lưu Trường vô thức lùi lại mấy bước, nó cũng thường xuyên bị ăn đòn, nhưng lần nào a mẫu cũng chỉ đánh mông nó, chưa bao giờ đánh mặt nó. Nó nhìn thấy mặt Nhị ca chớp mắt sưng tấy, sợ tới không dám cầu xin cho hắn.
"Xin mẫu hậu chớ giận! Khoan thứ cho thái tử!"
Lưu Hằng vội quỳ xuống cầu xin cho Lưu Doanh, Lưu Trường lại ngẩng đầu lên, giả vờ không thấy gì hết, nó chẳng sợ ăn đòn, đương nhiên cho rằng mẫu thân giáo dục nhi tử là thiên kinh địa nghĩa, nó là Đại vương rồi, không nên xen vào.
Lữ hậu không mắng Lưu Hằng, chỉ bình tĩnh nói:" Không sao, ngươi đi trước đi, ta muốn nói chuyện riêng với thái tử."
"Thái tử cũng là có ý tốt, mong mẫu hậu phạt nhẹ!" Lưu Hằng nói xong câu đó mới xoay người đi:
Lưu Trường tròn mắt, vậy mình thì sao? Bổn đại vương thì sao?
"Mẫu hậu ..." Lưu Doanh cúi đầu, giọng nghẹn ngào:
"Ngươi muốn chết à? Ngươi cho rằng ta nuôi lớn ngươi tới chừng này dễ dàng thế sao? Ngươi làm thế có lỗi với ai? Ai bảo ngươi làm thế?" Lữ hậu liên tục hỏi, liên tục tát lên người Lưu Doanh ba cái, Lưu Doanh cúi đầu không nói, nhưng trong mắt Lữ hậu lại nhòe lệ:
Lưu Trường trợn mắt há mồm, thì ra a mẫu cũng biết khóc.
Lưu Doanh cũng chú ý thấy trong giọng nói của Lữ hậu mang theo tiếng khóc, quỳ sụp xuống:" Nhi thần bất hiếu, nhi thần bất hiếu ..."
"Câm mồm!" Lưu hậu hít sâu, bà rất nhanh khôi phục dáng vẻ vốn có:" Từ hôm nay trở đi, nếu ngươi còn có suy nghĩ đó thì nói cho ta trước một tiếng, ngươi không cần ra tay, ta đích thân động thủ, tiễn ngươi đi."
"Nhi thần..." Lưu Doanh nước mắt liên hồi, cuối cùng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh:
Lữ hậu chỉ còn biết thở dài:" Thôi, bỏ đi, ngươi đi đi ... Tới Trần phủ, ta đã bảo người chuẩn bị ít lễ vật cho ngươi."
"Phụ hoàng đã dặn rồi ạ."
"Ừ."
Lữ hậu không nói thêm nữa, bà chỉ ngây ra nhìn Lưu Doanh cúi đầu rời khỏi Tiêu Phòng Điện, ánh mắt cực kỳ phức tạp, cũng không biết nghĩ gì.
"A mẫu đừng thương tâm." Lưu Trường đưa tay ra ôm Lữ hậu, dùng cái đầu nhỏ của nó cọ cọ vào mặt Lữ hậu:
Lữ hậu trầm mặc không nói, Lưu Trường lại thơm lên mặt bà mấy cái, làm mặt Lữ hậu toàn nước bọt.
"Hừm, bây giờ mới biết lên tiếng à, vừa rồi ngay cả Lưu Hằng còn biết cầu xin cho đại ca con, vì sao ngươi không nói gì cả."
Lưu Trường ôm cổ Lũ hậu bĩu môi: "Con không ngốc! Tứ ca chẳng qua chưa bị a mẫu đánh thôi, huynh ấy mà bị a mẫu đánh vài trận rồi thì cũng chẳng dám nói."
Lữ hậu tức tới bật cười, chỉ còn biết lắc đầu:" Nhị đại ca con thông minh bằng một nửa con...
"Vậy a mẫu chẳng phải càng tức giận à, riêng con đã làm a mẫu mỗi ngày nổi giận không thôi, nếu thêm một đứa nữa sẽ tới mức nào?"
Lữ hậu đưa tay ra nắm tay Lưu Trường:" Đại ca con hôm nay chịu nhiều đau khổ, đều là vì con, con phải nhớ, nhất định bảo vệ cho tốt huynh trưởng của mình. Có một ngày nếu ta không còn nữa, nếu có người muốn bắt nạt đại ca con ..."
"Con sẽ nấu hắn." Lưu Trường dứt khoát nói tiếp:
Lữ hậu cười, bẹo cái má phúng phính của Lưu Trường.
"A mẫu, có phải con không được làm Đại vương nữa không?"
"Đừng nói bậy, đất Đại thôi có gì hay đâu, đợi con lớn lên một chút, ta để con tới đất phong tốt nhất. Tề, Sở, Ngụy, có cái nào không tốt hơn nước Đại vô số lần?"
"Ài ..."
"Con thở dài cái gì?"
"Con thật hâm mộ nhị ca ... A mẫu biết được đại ca tìm chết, nóng ruột tới rơi lệ ... Nếu một ngày con đột nhiên chết, a mẫu có khóc không?"
"Câm mồm! Không được nói lời không tốt lành đó!" Lữ hậu nghiến răng, thằng nhãi này không làm người ta yên lòng lâu được:
............... ......................
Trong Trần phủ, Trần Bình nằm trên giường mà lắc đầu.
Ông ta làm sao ngờ được mình lại lật xe như thế chứ, từ sau khi Lưu Bang đăng cơ, ông ta luôn nhảy qua nhảy lại, nhìn bề ngoài thì ông ta luôn là ưng khuyển trung thành nhất của bệ hạ, bệ hạ đi tới đâu cũng đưa ông ta theo. Thực tế mỗi lần hoàng đế và hoàng hậu có tranh chấp, ông ta luôn ở giữa điều hòa, cuối cùng đạt được một trạng thái cân bằng.
Ví như lần này ông ta muốn giúp Lưu Bang uy hiếp Lữ hậu, sau đó đợi Lữ hậu nghĩ ra cách chống lại mới nhảy ra cho hai bên một cái thang để xuống, thêm một lần không đắc tội với cả hai bên, cầu toàn tính mạng và trị thế.
Nhưng người thông minh Trần Bình không ngờ rằng lại có một đồng đội ngu như heo.
Một câu nói của Thích phu nhân thiếu chút nữa khiến thái tử chết ở Tuyên Thất Điện. Trần Bình cứ nghĩ tới đó là ngứa hết cả răng, nếu thái tử chết ở Tuyên Thất Điện, hoàng hậu và hoàng đế không tha thứ cho mình, cả tông tộc sẽ bồi táng theo.
Thôi, không nhảy nữa, có đồng đội như vậy nguy hiểm quá, bất cẩn một chút là nhảy vào hố lửa.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có hạ nhân bẩm báo: "Thái tử tới."
Trần Bình vội vàng đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài nghênh đón, vừa mới đi tới sân, Lưu Doanh đã xuất hiện trước mặt ông ta, khom người bái lạy :" Xin Trần hầu khoan thứ cho tội của ta."
"Á, thần đâu dám nhận lễ này, xin thái tử đứng dậy, đứng dậy đi." Trần Bình đỡ thái tử lên, một mực nói:" Thần vô ý tự làm mình bị thương, sao có thể trách thái tử."
Ông ta mời thái tự vào trong phòng, bảo hạ nhân rời đi, Lưu Doanh dìu ông ta lên giường. Trần Bình rối rít nói:" Thái tử không được, thần không dám nhận lễ này."
"Không hề gì, đây là điều phụ hoảng mẫu hậu căn dặn ta."
Đối diện với vị thái tử cứng nhắc này, Trần Bình hoàn toàn không có đường phản đối, ông ta nhìn Lưu Doanh đỡ mình lên giường, lại đích thân bê thuốc hầu hạ mình, cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Thái tử cẩn thận đút thuốc cho Trần Bình, mặt có hơi sưng, nhưng lại mang theo niềm vui rõ ràng.
"Thái tử trông dường như rất vui vẻ."
"Đúng thế, hai đứa đệ đệ của ta rốt cuộc không cần tới đất phong nữa."
Bình thường Trần Bình rất ít tiếp xúc với vị thái tử này, ông ta luôn cho rằng, tiếp xúc với thái tử quá sớm tuyệt đối không phải là chuyện tốt, dễ chuốc lấy họa. Nhưng hôm nay trong quá trình nói chuyện, ông ta dường như nhận ra điều gì.
"Thái tử có biết hôm nay sai ở đâu không?"
"Không nên lấy thân mạo hiểm, không nên làm bị thương Trần hầu, càng không nên để phụ mẫu thương tâm."
"Không phải." Trần Bình lắc đầu, ông ta lại đưa ra một cách giải thích khác:" Hoàng hậu muốn đưa Triệu vương đi là vì nghĩ cho thái tử, không muốn chuyện thay thái tử xảy ra nữa."
"Bệ hạ muốn để công tử Trường tới phong quốc cũng là uy hiếp hoàng hậu, muốn hoàng hậu từ bỏ suy nghĩ này, giữ lại cả hai hoàng tử."
"Thái tử và hoàng hậu, bệ hạ kỳ thực đều là một, hoàng hậu giúp người, mà suy nghĩ của bệ hạ và thái tử cũng giống nhau."
Nghe Trần Bình giải thích, Lưu Doanh trầm ngâm rất lâu, gật đầu nói:" Đa tạ Trần hầu nói với ta những chuyện này."
"Vậy thái tử biết phải làm thế nào chưa?"
"Chưa biết, vẫn mong Trần hầu nói cho ta." Lưu Doanh vội bái tạ:
Trần Bình lần nữa kéo hắn lên:" Thái tử không cần đa lễ, người không muốn đệ Triệu vương tới đất phong, nhưng vấn đề không phải ở trên người Triệu vương, mà là ở trên người Thích phu nhân. Nếu thái tử có thể nghĩ cách đẩy Thích phu nhân vào lãnh cung, không được bệ hạ sủng ái nữa, chuyện sẽ được giải quyết."
"Nhưng ... Nhưng Thích phu nhân dù sao cũng là mẻ đẻ của Như Ý."
"Bệ hạ và hoàng hậu va chạm sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều chuyện, thái tử muốn bỏ một người mà khôi phục lại an bình trong cung không? Hay là định vì một người mà tranh chấp thêm kịch liệt. Huống hồ chỉ khiến Thích phu nhân không được sủng ái nữa mà thôi, lại chẳng phải là muốn giết nàng."