Chương 101: Cút về bụng mẹ ngươi.
Ăn một trận phụ mẫu song đả hỗn hợp, Lưu Trường rốt cuộc cũng ngoan ngoãn được vài ngày, chẳng phải là nó biết sợ gì đâu, chẳng qua là mông sưng lên thì phải nằm bẹp một chỗ thôi.
Không lâu sau mông lành rồi, nó lại nghênh ngang tới Thiên Lộc Các.
Cái công đã quay về dạy học, nghe nói Lưu Bang phải đích thân bày tiệc khoản đãi ông ta, thừa nhận sai lầm của mình, Cái công mới chịu ở lại tiếp tục phụ đạo đám hoàng tử này.
Cái công vẫn cái bộ dạng chẳng bận tâm tới cái gì, Lưu Trường đi vào, ông ta chẳng thèm nhìn lấy một cái. Chẳng hỏi vì sao mấy ngày qua nó vắng mặt, chẳng ai hỏi, mọi người biết cả rồi, tất nhiên là không biết chi tiết, nhưng ai cũng biết chắc chắn là nó ăn đòn không đi học được.
Trong buổi học của Cái công, Lưu Trường vẫn rất thành thật, không dám quậy phá. Tới giờ nghỉ ngơi nó lại bắt đầu nhảy nhót:" Ta cứu thừa tướng đấy!
"Có ai hỏi ngươi đâu chứ?" Lưu Như Ý nhìn nó khinh bỉ:
"Ta nói cho Tứ ca nghe, ngươi xen mồm vào làm cái gì?"
Lưu Hằng nghiêm mặt nói:" Trường đệ, lần này đệ hơi quá đà rồi, lần sau dứt khoát không được như thế nữa."
Lưu Như Ý cũng tiếp lời:" Huống hồ phụ hoàng vốn đã xá miễn cho thừa tướng rồi, ngươi hoàn toàn chẳng giúp được gì, còn thiếu chút nữa hại thừa tướng! Thực sự vô dụng!"
Lưu Trường trừng mắt với Lưu Như Ý, nghiến răng nghiến lợi:" Sao lại vô dụng? Ít nhất đợi tương lai ta muốn diệt nước Triệu của ngươi, thừa tướng có thể vờ như không biết!"
Nhìn thấy tình thế căng thẳng, Lưu Khôi vội vàng nói:" Phải rồi, Kiến biết đi rồi đấy, mọi người biết chưa?"
"Hả? Thật à?" Quả nhiên sự chú ý của Lưu Trường bị di chuyển, nó hẹn Lưu Khôi học xong đi tìm Kiến.
Vừa mới tan học, Lưu Trường chuẩn bị đi thì Cái công giữ nó lại, Lưu Khôi chỉ đành đợi ở bên ngoài.
"Trường, ngươi có lòng cứu người, ta rất vui."
"Đa tạ sư phụ!! Đó là chuyện đệ tử nên làm." Lưu Trường mặt đầy hãnh diện:
"Nhưng ngươi sao có thể lỗ mãng như thế? Ngươi đâu phải là du hiệp, ngươi là chư hầu vương, bên cạnh của ngươi cũng không phải không có người để thỉnh giáo, cũng không thiếu người có thể giúp đỡ ngươi, vì sao lại làm ra chuyện mạo hiểm như vậy? Ngươi có từng nghĩ tới, hành vi của ngươi sẽ hạt chết ngươi, còn hại chết thừa tướng không?"
"Đệ tử ..." Lưu Trường không phải là không thể phản bác, chỉ là không dám phản bác:
Cái công nghiêm túc nói:" Hạng Vũ có dũng tới mấy cũng bại bởi Hàn Tín, không phải vì Hàn Tín vũ dũng hơn Hạng Vũ, mà vì Hàn Tín có tạo nghệ binh pháp cao hơn. Huống hồ Hạng Vũ cũng không hoàn toàn là hạng mãng phu, hắn ta cũng từng đọc binh pháp, cũng biết sách trị quốc ... Làm người không thể hèn nhát, nhưng dũng cảm không cần phải lỗ mãng, gặp phải chuyện trước tiên là suy nghĩ cho kỹ, nếu nghĩ không ra thì đi tìm người hiểu biết, đừng vội ra tay."
"Nếu không thì ngươi uổng cái dũng Bá Vương thôi, cũng nhất định sẽ gặp bất trắc."
"Từ hôm nay trở đi, ngươi đọc sách sử đi, lát ta sẽ sai người đem sách tới Tiêu Phòng Điện. Mỗi ngày ta sẽ hỏi ngươi."
"Vâng!"
Lưu Trường rời Thiên Lộc Các, Lưu Khôi đang đợi nó.
"Cái công không mắng đệ chứ?"
"Sao lại mắng đệ, ông ấy còn khen đệ có cái dũng của Bá Vương kìa!"
"Ài ..." Lưu Khôi hết nói rồi:
Tiểu Lưu Kiến quả nhiên là biết đi rồi, nó chập chững bước đi, đột nhiên dừng lại, vỗ tay rồi lại đi tiếp, có vẻ đi với nó mà nói là một trải nghiệm kích thích. Khi Lưu Trường và Lưu Khôi tới, cung nữ đang nắm vai nó, cùng nó đi lung tung trong đại điện.
"Ha ha ha, quả nhiên là biết đi rồi."
Lưu Trường mừng lắm, vội đi tới bế Lưu Kiến lên, cung nữ có hơi lo lắng:" Công tử cẩn thận."
Thằng bé trông béo tốt bụ bẩm, mặt mày không ngờ là hơi giống Như Ý ... À phải nói là hơi giống Lưu Bang, béo tròn như Lưu Bang vậy. Mấy đứa nhi tử của Lưu Bang đều trông rất đẹp, đại ca hơi gầy một chút, má hơi hõm, nhưng cao ráo. Nhị ca kế thừa vẻ đẹp của mẫu thân, là một tiểu soái ca.
Như Ý trông giống a phụ như đúc! Tứ ca mắt rất giống a phụ, nhưng mang khuôn mặt Bạc phu nhân, nhìn nghiêng cực đẹp. Ngũ ca thì không giống a phụ chút nào, mặt tròn, trông rất ôn hòa, làm người ta thấy thân thiết. Lưu Trường thì khuôn mặt giống Lưu Bang, đường nét lại giống hệt mẹ. Về phần Kiến, tựa hồ là loại hình giống cha.
Lưu Trường bế Lưu Kiến, Lưu Kiến ra sức nhoài người ra ngoài, muốn quay lại mặt đất, thử mấy lần không được, mời ngốc nghếch quay đầu lại nhìn huynh trưởng.
"Nào, gọi Thất ca đi"
"A!"
"Gọi Thất ca mà!"
"Oa!"
Lưu Kiến cười khanh khách, cái miệng lớn há ra, ôm mặt Lưu Trường mà gặm, Lưu Trường đành phải quay mặt đi né tránh, nhìn Lưu Khôi:" Ngũ ca, huynh nói xem khi nào nó mới có thể gọi đệ là thất ca, bình thường toàn là đệ gọi mọi người là ca ..."
Lưu Khôi cười nhận lấy Lưu Kiến từ tay Lưu Trường, Lưu Kiến lại bắt đầu gặm mặt ngũ ca, Lưu Khôi cười to nhìn ra sau lưng:" Hữu, đệ cũng tới bế đi."
Lưu Hữu từ từ đi tới, cực kỳ cẩn thận đón lấy Lưu Kiến, bế nó, nhìn thật kỹ, Tiểu Lưu Kiến vung nắm đấm loạn xạ, hắn cũng không né.
Lưu Trường nhìn thằng bé, ra vẻ huynh trưởng nghiêm mặt giáo dục:" Kiến này, đợi đệ lớn lên phải chăm chỉ đọc sách, không được nghịch ngợm."
Lúc này có một bóng người vội vã xuất hiện ở cổng thành Trường An.
Phàn Khoái cưỡi ngựa xông thẳng vào thành Trường An, sĩ tốt trên tường thành muốn ngăn cản, những nhìn thấy lá cờ trong tay kỵ sĩ theo phía sau, vẫn lý trí lựa chọn ngậm miệng.
Đó là cờ của Vũ Dương hầu, Vũ Dương hầu là người thô bạo, không dễ trêu chọc.
Phàn Khoái cứ như thế xông thẳng tới hoàng cung, nhảy xuống tuấn mã, vội vội vàng vàng chạy vào trong cung.
Khi Phàn Khoái người hôi rình, thở hồng hộc đứng trước mặt Lưu Bang, Lưu Bang sửng sốt:" Ai bảo ngươi về?"
"Đại ca ... À bệ hạ! Yên vương có nạn!"
Nghe thấy câu này Lưu Bang cũng hoảng, hỏi gấp:" Xảy ra chuyện gì?"
Phàn Khoái liền đem chuyện mình gặp được tù binh ở chỗ Chu Bột kể đúng sự thực cho Lưu Bang nghe.
Lưu Bang chăm chú lắng nghe, đợi ông ta nghe hết lời của Phàn Khoái, cả người lại trở nên trầm mặc.
"Bệ hạ, phải làm sao bây giờ, xin bệ hạ ra lệnh, chắc chắn trong nước Yên có người mưu phản." Phàn Khoái trông có vẻ sốt ruột lắm:
Lưu Bang lạnh lùng nhìn Phàn Khoái:" Trẫm phái ngươi ra tiền tuyến chinh chiến, là đại tướng, không có lệnh của trẫm, vì sao dám bỏ lại đại quân, tự ý quay về?"
"Bệ hạ, Trần tặc căn bản không đáng nhắc tới, đại thế của hắn đã qua. Hiện giờ quan trọng là Yên ...
"Trẫm hỏi ngươi! Sao ngươi dám tự ý quay về?" Lưu Bang đột nhiên nổi giận, lớn tiếng chất vấn:
Phàn Khoái choáng váng, hắn nhìn Lưu Bang, trong mắt đầy hoang mang và ủy khuất.
Lưu Bang và Lư Quán hơn tuổi Phàn Khoái rất nhiều, khi Phàn Khoái còn rất nhỏ, Lưu Bang đã dẫn hắn đi khắp nơi leo tường, tới vườn quả nhà mình trộm quả ăn. Trong mắt Phàn Khoái bất kể là Lưu Bang hay Lư Quán đều là đại ca của hắn, hắn rất thân với hai người.
Hắn không hiểu vì sao đại ca lại nổi giận như thế, vì sao trông đại ca có vẻ chẳng hề lo chuyện nước Yên?
Thấy Phàn Khoái bộ dạng đáng thương, Lưu Bang thở dài một tiếng:" Chuyện này trẫm sẽ tử mình xử lý."
"Vậy bệ hạ định xử lý ra sao?"
"Phái người tới nước Yên là được, ngoài ra hạ lệnh cho Chu Bột để hắn sớm chuẩn bị."
"Vâng!"
"Ngươi về trước đi."
"Dạ ... Bệ hạ, thần về đâu?"
"Về lại bụng mẹ ngươi! Xéo!" Lưu Bang lần nữa nổi khùng: