Chương 102: Các ngươi còn kém xa.
Cho dù đã có thư tín trước đó, lại có lời khai của tù binh, nhưng Lưu Bang không hề tin Lư Quán mưu phản.
Tên huynh đệ ngốc này của mình chắc là bị ai đó mưu hại rồi.
Phàn Khoái ... Phàn Khoái ... Không biết vì sao, hai mắt Lưu Bang bất giác nhìn về phía Tiêu Phòng Điện.
Có điều muốn giải quyết chuyện này cũng không khó.
Lưu Bang tức khắc phái một sứ thần, bảo hắn tới nước Yên, đi xem xem rốt cuộc Lư Quán đã xảy ra chuyện gì? Nếu không sao thì gọi Lư Quán về, nếu sứ thần tới được mà không ra được, như vậy Chu Bột ở bên sẽ dẫn quân vào nước Yên xem thế nào.
Phàn Khoái về Trường An, chuyện lớn như thế tất nhiên không che giấu được người khác.
Nhưng Phàn Khoái lần này trở về lại phát hiện trong nhà có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Lữ Tu đã hơn một năm không gặp Phàn Khoái rồi, Phàn Khoái lúc đầu thì tới nước Triệu đánh trận, sau đó lại đi Hoài Nam, rồi tiếp tục lên phía bắc. Nay rốt cuộc cũng về nhà, từ sau khi thiên hạ bình định, đây mới là lần đầu tiên lâu như thế không được gặp nhau. Phàn Khoái vui lắm, nâng thê tử lên cười ha hả.
Phàn Khanh la hét loạn xị, nó cũng mông được a phụ nâng lên.
Phàn Khoái mỗi tay một người, tới khi Lữ Tu giận thật rồi mới bỏ nàng xuống.
Cả nhà vui vẻ đi vào trong phòng, Phàn Khoái đột nhiên về như thế, Lữ Tu chẳng chuẩn bị gì cả, đành sai hạ nhân đi giết súc sinh, chuẩn bị lấy thịt. Phàn Khoái ôm chặt Phàn Khanh, chơi với nó:" Cha không ở nhà, con có làm a mẫu giận không?"
"Không ạ, con nghe lời lắm."
"Ha ha ha ha, thế thì tốt!"
"Nhưng có người bắt nạt con!"
"Hả? Ai thế, dám bắt nạt nữ nhi của cha!" Phàn Khoái cố ý làm bộ hung dữ, nhe răng ra hỏi:
"Lưu Trường ạ!"
Thế là Phàn Khanh thêm dầu thêm mỡ chuyện Lưu Trường cướp đồ ăn của mình ra sao kể cho Phàn Khoái nghe. Phàn Khoái cũng không phải thực sự giận, chỉ nói:" Được, được, cha sẽ thay con xử trí nó! Cha con ta cùng nhau đánh nó thật đau."
Cả nhà tình cảm ấm áp ăn uống, ăn một lúc, Phàn Khoái lại thấy có gì đó không đúng lắm.
Sao cứ có cảm giác quên quên cái gì ấy nhỉ?
Khi ăn hết thịt rồi, Phàn Khoái mới sực tỉnh:" Phải rồi, Kháng và Thị Nhân đâu, sao không thấy bọn chúng ở nhà?"
Nghe Phàn Khoái hỏi, cả Lữ Tu bấy giờ mới nhớ ra, đúng rồi, nhà mình còn hai thằng tiểu tử nữa.
Nói tới hai thằng nhóc này, Lữ Tu tức thì bị Lữ hậu nhập thân, nàng nghiến răng nghiến lợi nói :" Chàng không biết rồi, từ khi chàng ra ngoài chinh chiến, hai thằng nhóc đó bắt đầu làm xằng làm bậy, đi theo Trường ...."
Lữ Tu vừa mở miệng một cái là nói tới hơn nửa canh giờ, nàng nói tới khô cả cổ, phải uống nước.
Mà Phàn Khoái thì trợn mắt há mồm nhìn Lữ Tu tới xuất thần, trong mắt không ngờ ánh lên nước mắt.
Lư Tu hoảng hốt hỏi:" Làm sao thế?"
Phàn Khoái bấy giờ mới bừng tỉnh, hắn vội cười:" Không sao ... Không sao ... Chỉ là nhớ tới một vài chuyện .... Khụ, phu nhân yên tâm, đợi hai thằng nhãi đó về, đích thân ta sẽ xử trí chúng! Đánh chúng tuyệt đối sau này không dám chọc giận nàng nữa!"
Lữ Tu do dự nói:" Ra tay đừng nặng quá, chúng còn phải đọc sách ..."
"Yên tâm đi!"
Sắc trời tối dần, ba bóng người nhỏ nhắn đang thong thả đi về phía Phàn phủ.
Lưu Trường đi ở giữa, Phàn Kháng và Phàn Thị Nhân đi hai bên, ba đứa choàng vai bá cổ hát bài gì đó không rõ tên, hát rất khó nghe nhưng bọn chúng chẳng thèm để ý, cứ như thế ngêu ngao hát cho tới tận trước cửa phủ.
"Lạ quá, sao cửa nhà chúng ta lại mở nhỉ?"
"Ha ha ha, kệ nó, trừ chúng ta ra thì làm gì còn ai dám vào nhà các ngươi trộm đồ chứ?"
"Đại vương nói đúng ạ."
"Hôm nay thật thoải mái, quả nhân sớm đã ngứa mắt với tên tiểu tử Phó Tinh rồi, đám người bọn chúng, Cận Đình, Vương Kỵ đều không phải thứ tử tế gì. Hôm nay đánh bọn chúng một trận, xem sau này bọn chúng còn dám ngông nghênh không?"
"Đúng đúng, đại vương vũ dũng, ha ha ha, một kiếm kia của ngài đâm cho Phó Tinh đái ra quần."
Ba tên lớn tiếng la hét, nói chuyện rất lâu không chịu về nhà, tới tận khi Thị Nhân bắt đầu ngáp mới quyết định cáo biệt.
Đột nhiên có giọng nói ồm ồm át tiếng cười phóng túng của bọn chúng:" Đã tới rồi không ngồi một chút sao?"
Phàn Kháng mở to hai mắt, dưới bóng đêm, hắn rốt cuộc nhìn rõ bóng người khổng lồ ngồi ở cửa, âm thanh đó .... Không sai được.
"A phụ!" Phàn Thị Nhân còn chưa ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, nó hô to nhào thẳng vào lòng phụ thân:
Phàn Khoái xoa đầu nó, nhìn Phàn Kháng và Lưu Trường có chút rụt rè đi tới trước mặt hắn.
"A phụ!"
"Vũ Dương hầu!"
Trong bóng tối bọn chúng không nhìn rõ mặt Phàn Khoái, không biết hắn có giận không?
"A phụ về từ khi nào thế?"
"Giờ ngọ đã về rồi."
"Vậy a phụ ngồi đây bao lâu rồi?"
"Khi các ngươi hát thì ta đã ngồi đây."
Phàn Kháng cúi đầu, giọng a phụ hơi lạ, xem ra hôm nay không tránh khỏi một trận đòn rồi.
Khi Lưu Trường đang tính xem phải bịa chuyện thế nào thì Phàn Khoái đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay nó, giọng có phần hơi nghẹn:" Phải biết quý trọng ... Đối đãi cho tốt ... Cứ mãi thế này nhé? ... Được không?"
"Ặc ... Được ... Được ạ." Lưu Trường lúng túng:
"Đi, tối nay ở lại nhà ta!" Phàn Khoái cười lớn, tay trái bế Phàn Thị Nhân, tay phải kẹp Phàn Kháng, còn nắm tay Lưu Trường, thoải mái như không đi vào phủ:
"Cháu sợ a mẫu tức giận."
"Không sao cả, ta phái người đi báo là được."
Phàn Khoái kéo ba đứa bé vào nhà, châm nến, chuyên môn chuẩn bị đồ ăn cho chúng.
Phàn Khanh đứng bên cạnh mẫu thân, hất hàm dùng lỗ mũi nhìn Lưu Trường:" Ngươi còn dám bắt nạt ta nữa không?"
Lưu Trường xấu hổ nói:" Muội nói cái gì thế, huynh trưởng sao lại bắt nạt muội, thương muội còn không kịp kìa, chỗ ta có không ít đồ ăn vặt, mai sẽ mang tới cho muội."
Nghe câu này, Phàn Khanh tức thì bỏ qua ân oán, cười ngốc nghếch gật đầu, ngọt ngào nói:" Đa tạ huynh trưởng ~~~"
Thấy nữ nhi dễ dàng bị mua chuộc như thế, mặt Phàn Khoái hơi đen.
Ba thằng tiểu tử ngốc ngồi trước mặt Phàn Khoái, cúi đầu ăn thịt.
"A mẫu các con đã nói với ta rồi, thời gian qua các con làm không ít chuyện hả? Tiến bộ rồi hả?" Phàn Khoái giọng ồm ồm, vóc dáng này của hắn, riêng cánh tay to bằng hông Lưu Trường, hắn nói chuyện thôi cũng hơi đáng sợ rồi:
Nếu người khác dám dọa nạt Lưu Trường như thế thì Lưu Trường sớm gọi Loan Bố chém chết rồi, nhưng vị ở trước mặt này, khiêm tốn mà nói, chắc là đánh được 60 tên Loan Bố. Nếu là mình lên đánh, ừm, không phải là không đánh được, chủ yếu đối phương là trưởng bối nhà mình, không tiện động thủ mà thôi.
Phàn Kháng và Phàn Thị Nhân đều run rẩy, không dám ho he.
"Cũng chẳng sao cả, ai còn nhỏ mà không như vậy?" Phàn Khoải đối giọng:" Nhưng sau này làm việc thì phải kín đáo một chút, các con còn kém xa bọn ta, năm xưa bọn ta ở huyện Bái rất ít khi bị ăn đòn, đại ca làm việc rất kín ..."
Mắt Phàn Khoái lấp lánh sáng, kích động kể lại chuyện cũ.
Ba thằng tiểu tử ngốc tập trung tinh thần lắng nghe, nghe tới trợn mắt há mồm, trời ơi, còn có chuyện như thế nữa sao?
"Sau đó thì thế nào ạ? Hạ Hầu tướng quân bị đánh sao?"
"Đương nhiên, một mình ta là đủ rồi, huống hồ là ba bọn ta!"
Tối ngày hôm đó, Phàn Kháng kể cho bọn chúng nghe những câu chuyện rất thú vị, cho tới tận khi mặt Lữ Tu tối sầm, hắn mới vội dừng lại, làm bộ làm tịch mắng:" Các con không được như thế, phải học cho tốt ... Phu nhân, ta vốn định giáo dục bọn chúng đấy ... Ta, ta ..."
Sau đó xảy ra chuyện gì, Lưu Trường không biết.
Buổi tối cả ba thằng tiểu tử đều kích động tới không ngủ được.
"Té ra a phụ khi còn nhỏ cũng đi đánh nhau!"
"Đúng thế, đệ còn không biết Hạ Hầu tướng quân luôn bị bọn họ đánh khóc ... Hay là hôm nào đi tìm Hạ Hầu Táo kể cho nó nghe?"
"Thôi đi, đợi Hạ Hầu Anh tướng quân ra ngoài rồi hẵng nói, ông ấy ở Trường An thì đừng, nếu ông ấy lái chiến xa truy sát chúng ta thì không trốn được đâu."
"Đại vương, sao không nói gì?"
Lưu Trường phồng má:" Vậy mà a phụ còn mặt mũi mà đánh ta à?"