Chương 104: Ta đi đánh hắn một trận.
Lưu Bang lại phái một vị đại thần nữa tới nước Yên, Thẩm Thực Kỳ, ông ta cũng là đồng hương của Lưu Bang, người huyện Bái, quan hệ không thân thiết được như đám Lư Quán, Phàn Khoái, nhưng Lưu Bang cực kỳ tín nhiệm hắn. Tương tự, Lữ hậu cũng rất tin tưởng Thẩm Thực Kỳ. Hắn theo Lưu Bang nhiều năm, tuy không có công lao quá lớn, nhưng làm việc trầm ổn đáng tin, rất được sủng ái.
Trên lịch sử, sau khi Lưu Bang qua đời, Lữ hậu đưa Thẩm Thực Kỳ lên làm thừa tướng, về sau muốn quét sạch các tướng, chính Thẩm Thực Kỳ nói đỡ cho mọi người, dọa dẫm Lữ hậu, nói một khi làm thế, thiên hạ sẽ đổi chủ mới đánh tan ý định của Lữ hậu. Sau này khi quần thần diệt Lữ, hắn giữ được tính mạng.
Thời Văn đế chấp chính, khi Thẩm Thực Kỳ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, vào một ngày nào đó, một vị chư hầu vương ngang ngược nóng tính không muốn lộ tên tìm tới hắn, đập một chùy chết ngay, nói là báo thù cho mẹ đẻ.
Văn đế nổi giận, mẹ đẻ ngươi tự sát, người ta không cứu được mà thôi, chẳng lẽ có thể đổ tội lên đầu người ta? Tuy tức giận, cuối cùng vẫn xá miễn cho đứa đệ đệ khốn kiếp kia.
Lúc này Thẩm Thực Kỳ vẫn còn là vị đại thần được Lưu Bang tín nhiệm.
Được lệnh của Lưu Bang, Thẩm Thực Kỳ cũng xuất phát tới nước Yên.
Thẩm Thực Kỳ khác với Triệu Nghiêu, hắn mượn cớ đi qua nước Yên tới tìm Lư Quán, ở nước Yên vài ngày rồi lại về Trường An.
Chuyến đi đi về về này đã là tháng Giêng năm sau rồi.
Thẩm Thực Kỳ không chỉ về một mình, hắn còn mang theo hai tù binh.
Một trong đó là tướng lĩnh của Trần Hi, người còn lại là một bại tướng Hung Nô.
Phải biết rằng trong cuộc chiến dẹp loạn này, Hung Nô có nhúng tay vào, bọn họ muốn bảo vệ Trần Hi, thế nhưng Chu Bột không cho cơ hội.
Thẩm Thực Kỳ trước tiên tự mình báo cáo kết quả, Yên vương câu kết với Hung Nô và Trần Hi! Mấy tướng lĩnh của ông ta đang tích trữ lương thảo! Có dấu hiệu tạo phản.
Tù binh Hung Nô mà hắn đưa về chính miệng thừa nhận Trương Thắng tới liên lạc.
Thời khắc đó, Lưu Bang nhũn người trên ghế, mắt đờ đẫn :" Ông ta phản thật rồi ..."
"Làm sao có thể, làm sao có thể?" Phàn Khoái hai mắt đỏ ngầu, tiếng rống như sấm:
Lưu Bang lúc này trông rất bình tĩnh, mừng giận không lộ ra ngoài mặt, đại khái căn nguyên ở đây. Lưu Bang tầm thường thì vô cùng tùy hứng, gặp phải chuyện không vừa mắt là chửi mắng, chẳng đứng đắn đàng hoàng. Nhưng khi ông ta gặp phải chuyện lớn thực sự thì lại trở nên bình tĩnh.
Ví như bình đình Triệu Đại, Phàn Khoái một mình dẫn quân xâm nhập, thiếu chút nữa bị bao vây, Lưu Bang gọi hắn tới chửi mắng thậm tệ, thiếu chút nữa ra tay đánh người. Nhưng trước kia tướng lĩnh dưới trướng đánh thua Hạng Vũ, thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, ông ta lại rất bình tĩnh bày tiệc, chẳng nhìn ra sợ hãi hay phẫn nộ.
Lưu Bang bình đạm nói: "Lấy tốc độ nhanh nhất tới nước Yên, bắt sống Lư Quán, ngươi biết phải làm thế nào."
Khi Phàn Khoái bị Lưu Bang gọi tới còn đang đắm chìm trong niềm vui về nhà, nhưng khi Lưu Bang nói Lư Quán mưu phản, còn muốn hắn suất binh bình định, Phàn Khoái phẫn nộ.
Hắn căn bản không tin, vị đại ca trộm quả còn giữ lại cho mình mà lại làm ra chuyện mưu phản.
"Còn không nhận lệnh?" Lưu Bang lạnh lùng hỏi:
Phàn Khoái vẫn ngơ ngác ngồi đó không nhúc nhích, không nói không rằng, một tráng hán to như con gấu, lúc này trông có chút tội nghiệp.
Nhìn cái bộ dạng đó, Lưu Bang muốn mắng cũng không mắng nổi, ông ta chỉ chỉ mặt Phàn Khoái một lúc rồi bỏ tay xuống:" Thôi đi, để Hạ Hầu Anh đi .... Ngươi về đi."
"Không." Giọng Phàn Khoái hơi khàn:" Thần tự mình đi."
"Nghỉ ngơi cho tốt hai ngày ...."
Tiếp ngay đó Lưu Bang gia phong cho Phàn Khoái làm tướng quốc thay Tiêu Hà, quần thần tất nhiên là mặt đầy hoang mang. Bọn họ không lạ chuyện Lưu Bang thay Tiêu Hà, họ chỉ lạ là, Đại Hán ta trừ phong quốc, đâu ra tướng quốc? Tướng quốc vốn ban đầu là tướng bang, ở thời Xuân Thu địa vị cao hơn thừa tướng, là quan chức khác hẳn thừa tướng. Sau kiến lập triều Hán, vì kỵ húy nên gọi là tướng quốc. Lưu Bang kiến lập triều Hán, phế quan chức như tướng quốc và tả hữu thừa tướng, lập ra thừa tướng.
Khi đại thần nghi hoặc hỏi:" Đại Hán ta từ khi nào có tướng quốc?"
Lưu Bang phất tay:" Nãi công nói có là có." Sau đó ông ta liền sửa thừa tướng thành tướng quốc.
Có vẻ như ông ta đang toàn lực xóa bỏ thừa tướng, sự xóa bỏ này này bao gồm cả ý nghĩa vật lý lẫn xóa bỏ sức ảnh hưởng của quan chức này.
Khi Phàn Khoái về tới phủ nhà mình, thần sắc hắn có chút hoảng hốt.
"Nghe nói di phụ làm tướng! Chuyên môn tới chức mừng!" Đại Hán hiền vương suất lĩnh Trường An quần hiền tới chúc mừng Phàn Khoái:
Phàn Khoái nhìn sang hai thằng nhãi con nhà mình, cả hai đứa đó miệng sắp cười ngoạc tới tận mang tai rồi, mặt mày nhơn nhơn đắc ý, chắc chắn là hai thằng nhãi này đi ba hoa phét lác mới khiến Đại Hán hiền vương chú ý.
Từ cái lần Phàn Khoái kể cho đám Lưu Trường nghe chuyện thú vị thời quá khứ, Lưu Trường liền thích vị di phụ này, cứ rảnh rỗi không có việc gì là lại chạy tới nghe chuyện. Nghe chuyện Lưu Bang bị đại phụ treo lên đánh, không kìm được vỗ tay khen hay.
Phàn Khoái nặn ra nụ cười, nhìn thấy đám nhóc con này còn thực sự mang cả lễ vật tới, còn chuyên môn dặn dò gia tể ( quản gia cổ) trong phủ, bảo hắn đừng quên đáp lễ.
Đám tiểu tử tụ hội trong nhà Phàn Khoái, Phàn Khoái sai người làm món ngon cho chúng rồi về phòng, được quần hiền lễ nhường, Lưu Trường ngồi ở thượng vị, lớn tiếng tán gẫu với đám huynh đệ, trong lòng thì lại đang nghĩ: Ngày mai nên tới nhà ai ăn chực nhỉ?
"Ăn xong chúng ta tới thành tây, ta nghe nói Toánh Âm hầu lại mua một con chó tốt, cao bằng nửa người."
Mọi người nhìn sang Quán A, Quán A đắc ý nói :" Thực sự rất to lớn, hơn nữa còn rất nghe lời, a phụ ta bỏ nhiều tiền mua được, lông của nó á, răng của nó á ... Chậc, dù sao các ngươi nhìn thì biết!"
"Có ngon không?" Phàn Kháng nhìn chằm chằm Quán A:
"Không phải dùng để ăn!"
Cả đám cười lớn.
Ở trong phòng Phàn Khoái ngồi cô độc, nâng chén rượu lên uống cạn, bên tai truyền tới tiếng cười đùa của đám nhóc ở bên ngoài. Phàn Khoái chẳng quay đầu uống hết chén này tới chén khác, không ngừng chuốc rượu, Phàn Khoái ôm cả vò lớn, tu ừng ực. Khi hắn ngà ngà say đặt vò xuống, bên cạnh hắn dường như xuất hiện mấy bóng người, những bóng người trẻ trung đó lớn tiếng nói gì đó, không khác gì những lời của đám trẻ con ngoài kia.
"Đại ca ... Mọi người đều tới rồi à ..." Phàn Khoái ợ hơi rượu, cười ngốc nghếch:
Khi Lữ Tu đi vào trong phòng, nhìn thấy Phàn Khoái đang tự lẩm bẩm nói chuyện với không khí bên cạnh:" Lương nhân ... Sao chàng lại uống nhiều thế?"
Lữ Tu có chút lo lắng đi tới, muốn đỡ hắn lên, thế nhưng với thân hình của Phàn Khoái, hoàn toàn không phải Lữ Tu có thể đỡ được. Tới gần Lữ Tu mới nhìn thấy dấu nước mắt trên mặt.
Phàn Khoái vẫn tự nói một mình:" Huynh đệ không ra huynh đệ, người thân chẳng giống người thân ... Kẻ này mưu phản, kẻ kia cất giấu quân giới ... Tiếp theo ngươi muốn làm gì?"
Lữ Tu nheo mắt:" Ai giấu quân giới?"
"Còn có thể là ai?? Lữ Thích Chi chứ ai? Giờ ta đi đánh hắn một trận ..."
Phàn Khoái loạng choạng đứng dậy, bất ngờ ngã oạch xuống đất, đứng lên không nổi nữa, nằm luôn đó.
"Người đâu, đưa quân hầu đi nghỉ ngơi!"
....... ..........
(*) Lương nhân: là phu quân, xem cổ trang hay thấy thê tử gọi trượng phu là phu quân nhất, thực ra trên lịch sử ko dùng nhiều lắm, ngoài ra có quan nhân, tướng công, rồi có khi vẫn gọi thẳng là thiếu gia hoặc lão gia.