Chương 105: Trẫm muốn giết Phàn Khoái.
Phàn Khoái dẫn quân xuất chinh, hắn đi rất bí mật, ngay cả hai đứa nhãi trong nhà cũng không biết a phụ muốn đi đâu, Lưu Bang tất nhiên cũng không thể đi tiễn biệt.
"Bệ hạ, Phàn tướng đã đi rồi."
Nghe cận thị bẩm báo, Lưu Bang chỉ biết lắc đầu:" Khổ cho hắn rồi, hắn luôn rất thân thiết với Lư Quán ... Trước kia ..."
Lưu Bang đột nhiên không nói tiếp được nữa.
"Nước Yên lạnh giá ... Hắn lại là người sợ lạnh, khi hắn xuất chinh có chuẩn bị y phục dày chứ?"
"Chuyện này ...." Cận thị hơi ngần ngừ :" Chắc là có chuẩn bị ạ."
Đúng lúc này đột nhiên có một cận thị vội vội vàng vàng xông vào Tuyên Thất Điện, mặt mày cực kỳ hoảng hốt, bái lạy Lưu Bang nói:" Bệ hạ! Hôm qua trong phủ đình úy xảy ra cháy lớn, tám tù phạm, ba ngục tốt chết cháy!"
"Cái gì?!" Lưu Bang đứng bật dậy hỏi:" Vì sao lại cháy?"
"Nến ạ ..."
"Không cần nói nữa, vậy mấy tên gia nô của Kiến Thành hầu thì sao?"
"Bọn chúng ... Bọn chúng đều bị chết cháy rồi!"
"Phàn Khoái!!!" Lưu Bang phẫn nộ rống lên, ông ta lập tức nhớ tới chuyện hôm trước mình nói với Phàn Khoái việc này, ông ta làm rất bí mật, số người biết không nhiều, còn ai có động cơ giết mấy kẻ đó nữa? Sắc mặt Lưu Bang hung tợn, mấy tên cận thị trước mặt sợ hãi quỳ rạp xuống đất. Lưu Bang run rẩy đưa tay ra chỉ về phương xa, hai mắt trợn tròn, toàn thân run lên.
Uỵch!
Lưu Bang ngã xuống.
"Bệ hạ!"
Đám thái y không ngừng ra vào Tuyên Thất Điện, trong hoàng cung lập tức giới nghiêm, không cho bất kỳ ai ra vào.
Khi Lưu Bang mở mắt ra vừa vặn nghe thấy tiếng khóc, ông ta nghiêng đầu sang, thấy thái tử Lưu Doanh quỳ một bên:" Khóc cái gì, nếu mà trẫm chết thì ngươi thành hoàng đế!"
"A phụ!" Lưu Doanh kích động đi tới, gọi:" Thái y!"
"Đừng gọi nữa!" Lưu Bang từ từ ngồi dậy, vuốt dọc cánh tay :" Trẫm còn chưa chết, trẫm nằm mấy ngày rồi?"
"Chưa tới một ngày ...."
"Lau nước mắt của ngươi đi! Đường đường đại trượng phu suốt ngày chỉ biết khóc ... Chẳng đứa nào giống trẫm, nếu ngày nào đó trẫm chết thật, ngươi làm hoàng đế cho tốt, nếu dám khóc thành bộ dạng ma quỷ này, trẫm dù thác mộng cũng đánh ngươi." Lưu Bang mắng, ngồi trên giường:" Phái người gọi Trần Bình và Hạ Hầu Anh lại đây!"
Lưu Doanh lau nước mắt:" Chỉ cần a phụ khỏe lại, dù đánh chết con, con cũng cam tâm tình nguyện."
Lưu Bang lại muốn mắng, nhưng không mắng ra được, nhìn trưởng tử hai mắt đỏ hoe, ông ta lại mềm lòng đưa tay lau nước mắt cho hắn:" Được rồi, đi nghỉ đi ... Trẫm còn có chuyện quan trọng phải làm, thời gian qua có đi bái kiến Tiêu tướng?"
"A phụ bị bệnh nặng, con không có thời gian ..."
"Vậy sao còn không đi mau?! Cút!"
Lưu Bang thoáng cái lại tức giận, đuổi đứa con không nên thân đi, yên tĩnh đợi hai vị trọng thần tới, trong thời gian đó, ông ta hỏi cận thị ở bên cạnh :" Có những ai tới?"
"Hoàng hậu điện hạ, chư vị hoàng tử đều tới ... Thái y nói bệ hạ không đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng, liền bảo họ đi ... Chỉ có thái tử không chịu đi."
"Ừ ..."
Cận thị đột nhiên nhớ ra:" Công tử Trường cũng không muốn đi, khóc ôm bệ hạ không buông, hoàng hậu sai người đưa đi ..."
Lưu Bang bấy giờ mới chú ý tới vết bẩn trên người, còn ai ngoài thằng nhãi đó chứ, ghét bỏ lau đi, mắng:" Cái áo này chưa mặc ba ngày ... Cái thằng nhãi này."
Trần Bình và Hạ Hầu Anh nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lưu Bang.
Bọn họ hiển nhiên không biết tin Lưu Bang ngã bệnh, đột nhiên được triệu kiến, có hơi kinh ngạc.
"Trẫm muốn giết Phàn Khoái, hai vị có kế sách gì không?"
Trần Bình và Hạ Hầu Anh trố mắt nhìn Lưu Bang.
"Bệ ... Bệ hạ nói gì ạ?"
"Bệ hạ vì sao muốn giết Vũ Dương hầu?"
Trần Bình không nói gì cả, chỉ nhíu chặt mày.
Còn Hạ Hầu Anh thì không nhịn nổi nữa, hắn khác với Trần Bình, hắn cùng Lưu Bang, Lư Quán, Phàn Khoái cùng nhau chơi đùa lớn lên. Quan hệ giữa Phàn Khoái và Lưu Bang chỉ kém Lư Quán, Lưu Bang coi Phàn Khoái như đệ đệ. Cho dù không nói giao tình quá khứ thì Phàn Khoái cũng là muội phu của Lữ hậu, là thân thích của Lưu Bang, chuyện này là sao?"
"Phàn Khoái mưu phản!" Lưu Bang nghiến răng nói:
"Sao có thể chứ ạ?"
"Lư Quán đã phản rồi, còn chuyện gì là không thể?!"
Hạ Hầu Anh choáng váng, Lư Quán phản sao?? Chuyện này càng khiến người ta khó tiếp nhận, hắn kinh ngạc quan sát vị hoàng đế trước mắt, muốn làm rõ có phải bệ hạ đang nói đùa không?
Thế nhưng Lưu Bang không hề có ý đùa, ông ta lạnh lùng nhìn hai người họ, hỏi:" Các khanh có cách gì không?"
Ánh mắt ông ta lướt qua Hạ Hầu Anh còn sững sờ, đặt lên người Trần Bình.
"Bệ hạ, Phàn Khoái vũ dũng, rất được tướng sĩ yêu quý, không thể hành sự lỗ mãng, nên phái một viên tướng, giả ý truyền chiếu lệnh của bệ hạ, nhân lúc hắn không phòng bị, tập kích giết đi."
Hạ Hầu Anh kinh sợ nhìn Trần Bình bên cạnh, sao ngươi dám nói thế??
Lưu Bang nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu:" Nếu đã như thế thì làm phiền Hộ Dũ hầu và Nhữ Âm hầu tự đi một chuyến, chém đầu tên đó, đưa đầu về cho trẫm."
Trần Bình ngẩn ra, lập tức nhận lệnh.
Rời khỏi hoàng cung, Hạ Hầu Anh mặt đầy hoang mang, cho tới bây giờ hắn còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, Lư Quán phản ư, bệ hạ lại muốn giết Phàn Khoái?! Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, hắn trải qua quá nhiều việc, còn đáng sợ hơn trước kia chém giết trên chiến trường. Hắn lắc đầu để bản thân, tỉnh táo lại một chút rồi mới nhìn sang Trần Bình ở bên.
"Sao ông có thể đưa ra kế sách như vậy? Ông có biết ... Nếu vị kia mà biết ...."
Trần Bình rất bình tĩnh:" Vì bệ hạ bày mưu, vị kia có khả năng giết ta, nếu không bày mưu cho bệ hạ, chúng ta không ra khỏi hoàng cung được đâu."
"Sao tới mức này, sao tới mức này?" Hạ Hầu Anh lòng đã loạn, vị tướng quân trên chiến trường xông pha không biết sợ là gì để lộ vẻ mặt kinh hãi:
"Tướng quân đừng hoảng, không giết Phàn Khoái, chúng ta sẽ chết, giết Phàn Khoái, chúng ta vẫn phải chết. Nay tướng quân và ta ngồi cùng một con thuyền, có thể chết chìm bất kỳ lúc nào, thế nhưng có một người cứu được chúng ta ...."
Trên tuyến lịch sử nguyên bản, Lưu Bang lúc đó ốm yếu, nhận thấy thế lực ngoại thích quá mạnh, hạ chiếu lệch cuối cùng là giết chết Phàn Khoái. Trần Bình đại khái nhìn ra thiên tử chẳng sống được bao lâu, cố ý kéo dài thời gian, sau khi bắt Phàn Khoái nhưng không giết mà đưa về Trường An. Quả nhiên, đợi Phàn Khoái về tới Trường An thì Lưu Bang đã chết. Kết hợp chuyện xảy ra sau này mà xét, tầm nhìn của Lưu Bang rất xa, ông ta đã nhìn thấy mình chết đi, Lữ hậu chấp chính, chư hầu vương họ Lưu lần lượt chết thảm, thiên hạ thiếu chút nữa đổi sang họ Lữ.
Nhưng hôm nay vì vị hiền vương nào đó gây ra thay đổi cực lớn, Lưu Bang dẹp loạn Anh Bố không bị thương, ông ta vẫn còn thời gian, mà ông ta lại quyết tâm truyền thừa thiên hạ Lưu gia, không để thiên hạ đổi họ Lữ. Điều này khiến Trần Bình không thể dùng cách kéo dài thời gian để giữ mạng cho mình.
"Ha ha ha, Như Ý, quay tròn đi!"
"Giỏi! Như Ý, đứng lên."
Lưu Trường tay dắt một con chó lớn, đang ra lệnh cho nó, con chó đó đúng như Quán A nói, hiểu tiếng người, rất nghe lời. Bọn chúng gần đây ngày nào cũng dắt con chó lớn này đi chơi khắp nơi, Lưu Trường còn đặt tên cho nó là Như Ý.
Bọn chúng đi tới Hạ Hầu phủ, Chu Thắng Chi theo một bên, kích động kể thu hoạch hôm nay:" Chúng ta nên tới phủ Kiến Thành hầu nhiều hơn, trong phủ của họ thực sự quá nhiều thứ hay. Còn cả hai thằng tiểu tử nhà họ nữa, ha ha ha ha, chúng ta chỉ dọa một chút liền chủ động tặng quà cho chúng ta."