Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 106: Công tử cứu mạng.

Chương 106: Công tử cứu mạng.

"Hừm, đứng nói hai đứa bọn chúng, cho dù là bản thân Kiến Thành hầu nhìn thấy quả nhân cũng phải tặng quà bái kiến! Quả nhân là ai? Dù Tiêu tướng và Trần hầu cũng không dám vô lễ với quả nhân! Trước kia ở Thượng Quận quả nhân đi thị sát dân tình, gặp được sáu vị đại nho ... Vừa gặp mặt sáu người này đã vây lấy quả nhân." Lưu Trường lớn tiếng huênh hoang:

"Bọn họ tự xưng là Thượng Quận lục hiền nói nghe đại danh quả nhân, muốn cùng quả nhân giao lưu học vấn."

"Quả nhân khi đó mắng họ, đi theo lối Vua Vũ, tới theo lối Vua Thuấn, ấy là bọn tiện nho của họ Tử Trương!"


"Bọn họ phẫn nộ, muốn tiếp tục dùng kinh sách chất vấn quả nhân, quả nhân mắng bọn họ, đó là lời Tuân Tử đó."

"Bọn họ không dám nói thêm gì nữa, hai chân run bần bật, lập tức muốn quỳ bái, nhận quả nhân làm thầy, quả nhân từ chối."

Cả đám nhóc con nghe tới ngây người, Chu Thắng Chi tán thưởng :" Đại vương học thức uyên bác, Trọng Ni ( Khổng Tử) thời cổ cũng không bằng."

Hạ Hầu Táo tiếp lời:" Trọng Ni kém xa lắm, ta thấy ngay cả Khổng Tử cũng không bằng đại vương."

Chu Thắng Chi thộn mặt nhìn Hạ Hầu Táo, trong mắt toàn dấu hỏi chấm.

Khụ khụ!

Nghe thấy có người ho, mọi người quay sang, vừa mặt thấy Loan Bố mặt đỏ bừng, nhìn Lưu Trường chằm chằm.

Lưu Trường cười lớn, chỉ mặt Loan Bố:" Ngày hôm đó Loan Bố cũng ở hiện trường, hắn có thể chứng minh chuyện này. Loan Bố, đúng không?"

Loan Bố cắn răng :" ... Đúng ạ .... Có điều vẫn xin các vị quân tử hạ thủ lưu tình, đừng sỉ nhục Khổng Tử, còn nữa, vị công tử nhà Hạ Hầu tướng quân, về nhà đọc sách nhiều một chút, sẽ hữu dụng."

Bọn chúng thẳng một đường đi tới Hạ Hầu phủ, ngồi ở trong sân, cả đám lấy ra thu hoạch ngày hôm nay rồi ăn uống.

"Đại vương, đi theo thần." Hạ Hầu Táo đột nhiên lên tiếng:


Lưu Trường có hơi ngạc nhiên đứng lên, theo sau Hạ Hầu Táo, nghênh ngang đi vào phòng trong.

Vào trong phòng nó liền thấy một người đang nhìn thẳng vào mình, người này không phải là Hạ Hầu Anh, mà là Trần Bình.

Hạ Hầu Táo nói nhỏ:" Trần hầu muốn nói với đại vương vài câu ..."

"Ừ, ngươi ra trước đi." Lưu Trường thu lại vẻ cuồng ngạo khi nãy, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi trước Trần Bình, toét miệng cười ngốc nghếch. Trước kia Lưu Trường chỉ tương đối khách khí với võ tướng, còn trước mặt đám Tiêu Hà, Trần Bình chẳng mấy nể nang, cho tới khi nó gặp Cái công, sau đó nữa liền khách khí cả với văn thần võ tướng.

Nhất là Trần Bình, người này luôn mang tới cho Lưu Trường một loại cảm giác nguy hiểm, bình thường Lưu Trường rất ít tới phủ ông ta "mượn" đồ, đó là vì sợ ông ta ghi hận.

"Trọng phụ vì sao đột nhiên tìm quả ... Ta? Có gì sai bảo?"

"Không dám sai bảo công tử, chỉ có một thỉnh cầu."

"Ồ, cầu tới ta à?" Lưu Trường ngẩng đầu lên ngay, xưng hô cũng thay đổi :" Trần hầu có chuyện gì thế?"

Trần Bình hơi ngẩn người, tiếp đó nói:" Yên vương Lư Quán mưu phản."

"Yên vương là ai? Vì sao lại mưu phản?" Lưu Trường cười ngốc nghếch:

"Bệ hạ phái Phàn Khoái đi giết ông ta."


"Ta còn là đứa bé, không hiểu ý Trần hầu."

Trần Bình hoàn toàn không để ý tới Lưu Trường giả ngốc, tiếp tục nói:" Hôm nay bệ hạ đột nhiên tìm tới thần và Hạ Hầu Anh tướng quân, muốn bọn thần đi giết Phàn Khoái."

"Hả, còn có chuyện này à?" Lưu Trường vẫn cười ngu ngốc:

Trần Bình chỉ biết nhìn sang sát vách, Hạ Hầu Anh đi ra nói:" Công tử, ông ấy nói thật đấy!"

"Cái gì? A phụ điên rồi à?" Nghe lời Hạ Hầu Anh nói, Lưu Trường nhảy dựng lên:

Trần Bình nheo mắt cố gắng giữ bình tĩnh:" Công tử, chuyện này vô cùng quan trọng, liên quan tới tính mạng của Phàn Khoái, Lư Quán, thậm chí là cả thần và Hạ Hầu Anh tướng quân. Xin công tử nhất định phải thận trọng, không tiết lộ ra ngoài, nếu không bọn thần chết hết.

Lưu Trường bấy giờ mới nghiêm túc ngồi xuống, lời Trần Bình nói thì nửa chữ nó cũng không tin, từ khi Cái công giải thích cho nó biết vì sao trước kia Trần Bình muốn nó tới đất phong, nó không còn tin Trần Bình nữa. Nhưng Hạ Hầu Anh tướng quân sẽ không nói dối, ông ấy không phải là loại người như Trần Bình.

"Trần hầu muốn ta làm gì?"

"Công tử không cần làm gì cả, chỉ cần đem những lời này của thần nói cho hoàng hậu là được rồi. Ngoài ra xin công tử bảo mật, ngàn vạn lần đừng tiết lộ chuyện này, làm phiền công tử!"


Trần Bình hết sứ trang trọng hành lễ với Lưu Trường.

Lưu Trường không nói gì hết, chẳng biết nó nghĩ cái gì.

Sau khi Lưu Trường rời đi, Hạ Hầu Anh trách móc:" Nếu ông muốn thông báo cho hoàng hậu thì tùy tiện phái một người đi là được, sao phải kéo Trường vào vòng xoáy này."

"Ôi, mãnh hổ đối đầu, trừ con non của bọn họ ra thì ai dám tới gần chứ?"

………… ………..

"Đại vương, ngài đi đâu đó?" Phàn Kháng ôm một đống đồ ăn lớn trong lòng, cảnh giác nhìn người khác, nói:" Nếu không có thần bảo vệ thì bọn chúng ăn sạch rồi."

Sau đó hắn chỉ món ăn trong lòng, cười nói:" Đại vương, số này đều là thần giữ cho đại vương."

Lưu Trường nhìn hắn thật kỹ, ánh mắt lại dừng ở Hạ Hầu Táo và Trần Mãi.

"Vậy ngươi còn không mau đặt xuống cho quả nhân." Lưu Trường đột nhiên cười mắng, Phàn Kháng béo tốt đặt đồ ăn lên bàn, Lưu Trường thản nhiên như không ngồi xuống:" Vừa rồi quả nhân nói tới đâu rồi nhỉ?"

"Vừa rồi bọn thần đang nói đại vương kiến thức uyên bác ..."

"Phải, phải, chính là cái đó, quả nhân từ nhỏ thích đọc sách, mấy năm qua số sách đọc được không một vạn thì cũng sáu bảy nghìn rồi ..."


Trong phòng Hạ Hầu Anh cứ há hốc mồm nhìn công tử Trường ở ngoài ba hoa phét lác, cười khổ lắc đầu:" Xem ra Trần hầu phải tìm người khác đưa tin rồi."

Trần Bình trầm giọng: “Không cần!"

Sau khi đám Lưu Trường ăn no, lại ra đường dắt Như Ý đi chơi, đáng tiếc bất kể Lưu Trường ám thị thế nào, Quán A cũng không chịu tặng con chó này cho nó. Nhưng Quán A vỗ ngực nói với Lưu Trường:" Huynh trưởng yên tâm, a phụ đã già, đợi ông ấy chết, đệ tặng con chó này cho đại ca."

Trong quần hiền thì tuổi Quán A tương đối nhỏ, chừng đám Chu Á Phu, thằng bé này hoàn toàn bị đám Chu Thắng Chi, Phàn Kháng làm hư rồi.

Chơi tới khi trời tối Lưu Trường bấy giờ mới nghênh ngang về hoàng cung.

Khi nó về tới Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu không chỉ có một mình, có cả di mẫu nữa, nhưng lúc này di mẫu cúi đầu lau nước mắt, còn a mẫu trông cực kỳ phẫn nộ chỉ di mẫu mắng chửi.

"Muội đang cứu người hay giết người, cả nhà ta sẽ chết trong tay thứ ngu xuẩn muội."

Nghe a mẫu quát tháo, Lưu Trường bất giác rụt cổ lại, mà thấy nó về, Lữ hậu cũng không nói thêm gì nữa, làm mặt lạnh bảo di mẫu rời đi, vẫn những lời đó, sau này không có lệnh của ta, không được tới Tiêu Phòng Điện.

Lưu Trường cau mày, di mẫu đi rất nhanh, thậm chí không nhìn mình một cái, gấp gáp như thế, đại khái biết chuyện a phụ muốn giết di phụ. Vậy Trần Bình còn làm việc thừa thái muốn mình chuyển lời làm gì?


Lưu Trường cười rất tươi, cẩn thận tới bên cạnh Lữ hậu.

Lữ hậu nghiêm mặt, còn nghiêm hơn mọi ngày.

"A mẫu đừng giận mà ~~~"

"Hôm nay con đi tìm Lộc và Chủng chơi đấy, chơi với bọn chúng rất vui."

"Phải rồi hôm nay con trả lời được câu hỏi của Cái công, Cái công còn khen con."

Lưu Trường không ngừng dùng đầu cọ vào người Lữ hậu nói luôn mồm.

Lữ hậu rốt cuộc hướng ánh mắt tới nó, nhìn nhi tử rất lâu, đột nhiên hỏi:" Trường ... Nếu như một ngày bắt con chọn giữa a phụ và a mẫu ...

"Con chọn a mẫu." Còn chưa đợi Lữ hậu nói hết, Lưu Trường nói lớn:

"Con họ Lưu ...."

"Thế thì sao nào? Con do a mẫu sinh ra, a mẫu nuôi con, ông ấy gặp con mấy lần? Mỗi lần gặp đều đánh con, có chuyện thì gọi là hổ con, không thì nhãi con. Gây đây còn hay nổi điên, còn phái người ném con ra ngoài, con sớm chướng mắt với ông ấy rồi. Chẳng qua con còn nhỏ, nếu con lớn một chút, ông ấy mà đánh con ...."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất