Chương 109: Xa giá bị cướp rồi.
Xa giá của thái tử khác với xe ngựa bình thường.
Lưu Doanh không phải là người thích phô trương lãng phí, nhưng xe ngựa của hắn chính là do đại thần Thúc Tôn Thông dựa theo nghi thức triều đình mà đặt làm cho hắn. Lưu Trường ngồi trên xe này, nhìn năm thớt tuấn mã cao lớn đi trước, mắt không nỡ rời đi, đám tuấn mã đó tuy màu sắc khác nhau, nhưng con nào con nấy cao lớn, trên người còn đeo đủ các loại trang sức.
Đây không phải là lần đầu Lưu Trường ngồi xa giá của thái tử, nhưng là lần đầu tiên nó một mình ngồi xe này, nó chẳng thèm để ý nghi lễ ghì hết, đứng thẳng người, ngạo nghễ nhìn bốn phía xung quanh tìm kiếm, sao trong hoàng cùng không có ai đi qua.
Loan Bố nhìn thấy xa giá của thái tử thì giật bắn mình:" Công tử, mau xuống đi!"
"Loan Bố tới rồi, ngươi xem, ta đi xe này có phải là uy vũ lắm không?"
Loan Bố mặt trắng bệch:" Công tử! Cái xe này không thể ngồi bừa, đây là xa giá của thái tử! Mau xuống đi!"
"Ngươi sợ cái gì chứ, nhị ca cho ta mượn đấy! Là huynh ấy bảo ta ngồi, ai dám lắm lời?"
"Vậy cũng không được ... Hoàng tử ngồi xa giá của thái tử, sẽ gặp phiền phức lớn."
"Con người ta chưa bao giờ sợ phiền phức .... A phụ a mẫu không hề biết ngươi đánh xe cho ta, nếu phụ mẫu hỏi tội, ngươi chịu tội cùng." Lưu Trường cứ thế nhìn Loan Bố, đợi phản ứng tiếp theo của hắn:
"Công tử vì sao muốn đi xe thái tử?"
"Ta tự có tính toán."
"Ài ..." Loan Bố thở dài, chẳng còn cách nào khác ngồi trước mặt đánh xa cho Lưu Trường:
Mặt Lưu Trường hiện lên niềm vui, nó vỗ vỗ vai Loan Bố, kêu lớn:" Tiến lên, đi tới thành tây!"
Loan Bố đánh xe, năm con ngựa đồng loạt dùng sức, xa ngựa bay đi.
Đánh cái xe này cần phải có kỹ thuật, nhất là ngồi xe lớn do nhiều ngựa kéo càng cần kỹ thuật, kỹ thuật như Hạ Hầu Táo thì có mà cả đời cũng không điều khiển được xe lớn. Loan Bố đúng là cao con hổ, cái gì cũng biết, đánh xe cũng không làm khó được hắn.
Lưu Trường đứng trên xe ngựa đón gió, kiêu ngạo nhìn xung quanh.
Dưới mệnh lệnh của Lưu Trường, Loan Bố đánh xe thẳng tới thành tây.
"Công tử rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tới nơi ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Bọn họ cứ như thế đi một mạch tới thành tây, Lưu Trường lệnh cho Loan Bố đỗ xe bên ngoài một viện lạc. Lưu Trường nhảy xuống xe, đá cửa viện lạc ra, giục Loan Bố:" Mau đi vào, mau đi vào!"
Loan Bố mặt mày mờ mịt đánh xe vào trong.
Lưu Trường vội vàng đóng cửa lại.
"Công tử, đây là phủ đệ của nhà ai?" Loan Bố quan sát xung quanh chẳng hiểu ra sao:
"Đây là phủ của a tỷ ta tại Trường An."
"Phủ Lỗ Nguyên công chúa sao?"
"Đúng, tỷ ấy không có ở đây, nơi này để trống ... Loan Bố, ngươi tới đây."
Loan Bố đứng trước mặt Lưu Trường, thấy nó cực kỳ nghiêm túc, lên tiếng nói:" Công tử, trộm xa giá của thái tử là tội chết, thái tử hết sức tin tưởng người, còn sủng ái như thế. Công tử lại trộm xe của thái tử, hành vi ấy làm người ta xem thường."
"Loan Bố, ngươi có biết vì sao trước đó a phụ ta muốn giết Tiêu tướng không?" Lưu Trường đột nhiên hỏi:
"Không biết ...."
"Đó là vì thừa tướng danh vọng cực cao, không còn gì để phong, bệ hạ đối phó với thừa tướng là để đợi thái tử tới cầu xin ...
Lưu Trường đem câu hỏi của Cái công dùng lên người Loan Bố, có vẻ như Loan Bố hiển ra, hắn nhíu mày, không nói không rằng.
"Loan Bố à, ta không thể nhìn họ tàn sát lẫn nhau, ta phải giải quyết vấn đề này, ta nghĩ ra thượng trung hạ ba kế sách ..." Lưu Trường nói ra ba kế sách, cười khổ liên hồi:
"Chỉ là bất kể ta nói thế nào, bộ dạng huynh trưởng đều như thế, không muốn thay đổi ... Ta đột nhiên có một suy nghĩ, ta phải để a phụ biết, Lữ thị căn bản không phải là đối thủ của Lưu thị, bởi vì bên cạnh huynh trưởng còn có ta."
Ánh mắt Loan Bố nhìn Lưu Trường đã có chút khác biệt:" Đều do công tử nghĩ ra sao?"
"Đúng thế .... Loan Bố, nếu ngươi vẫn tự nhận là thần tử của ta, vậy mời ngươi giúp ta." Lưu Trường hướng về phía Loan Bố khom người hành lễ:
Loan Bố vội vàng tránh đi, dùng đại lễ đáp lại:" Công tử bỏ thân lấy nghĩa, Loan Bố làm sao dám tiếc mạng, xin công tử sai bảo."
"Được, vậy bây giờ ngươi quay về hoàng cung, lấy danh nghĩa của ta bái kiến a phụ, sau đó nói với a phụ: Hai đứa nhi tử của Lữ Thích Chi cướp xa giá của thái tử."
Loan Bố kinh hãi:" Công tử muốn làm gì? Diệt trừ Kiến Thành hầu sao?"
"Không, cữu phụ mặc dù hẹp hòi, nhưng đối xử với ta không tệ, ta không thể để a mẫu thương tâm, ta đang bảo vệ hắn."
............... ...................
Lưu Bang mệt mỏi ngồi trên giường, tay cầm thẻ trúc.
Ông ta nhìn tướng quân bên cạnh, hỏi:" Bọn họ đã xuất phát chưa?"
Vị tướng quân này, chính là vị không muốn tặng chó cưng, Quán Anh, đồng thời là một trong những thành viên của băng nhóm mãnh nhân Đại Hán. Từ sau khi theo Lưu Bang, Quán Anh chưa từng rời bỏ, cực kỳ được Lưu Bang tín nhiệm, suất lĩnh kỵ binh, liên tiếp chiến thắng, kiêu dũng không thua Hạ Hầu Anh.
Quán Anh nghiêm túc nói:" Bệ hạ, bọn họ đang chuẩn bị, ngày mai xuất phát ..."
"Phái người đi thúc giục, bảo bọn họ tối nay phải xuất phát."
"Vâng!"
"Phía vệ úy thế nào rồi?"
"Vương Lăng đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể ra tay bất kỳ lúc nào."
"Phía Kiến Thành thì sao?"
"Cận Hấp, Quách Mông, Lưu Trạch, Lưu Tị đã chuẩn bị xong, chỉ đợi bệ hạ hạ lệnh."
Lưu Bang tiếp tục cúi đầu xem thẻ trúc trong tay.
Đùng lúc này đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng huyên náo.
Lưu Bang ngẩng đầu lên, Quán Anh chắn trước mặt Lưu Bang, nhìn ra ngoài.
Theo cùng với tiếng hét, chỉ thấy một người trẻ tuổi loạng choạng chạy vào, đám cận thị đuổi theo, ấn hắn xuống đất.
"Bệ hạ! Thần có chuyện bẩm báo, chuyện liên quan tới công tử Trường, vô cùng quan trọng!" Người trẻ tuổi hét lên:
Lưu Bang nheo mắt, mau chóng nhận ra hắn:" Loan Bố? Buông hắn ra, cho hắn tới đây!"
Loan Bố bấy giờ mới vùng thoát khỏi đám cận thị, đi tới trước mặt Lưu Bang, khom người hành đại lễ:" Bệ hạ, có chuyện không hay rồi."
"Hử? Thằng nhãi bị người ta đánh à?"
"Hôm nay công tử Trường mượn xa giá của thái tử ra ngoài chơi, không ngờ gặp song tử nhà Kiến Thành hầu, dẫn gia phó xông tới cướp."
"Ngươi nói cái gì?"
Tích tắc đó Loan Bố nhìn thấy toàn thân Lưu Bang dường như bốc cháy, lão tử còn chưa chết, đã dám cướp của con ta rồi à?
Thế nhưng trong tiềm thức Lưu Bang lại thấy chuyện không đúng lắm, ông ta hồ nghi nhìn Loan Bố:" Ngươi chắc chắn là thấy người nhà Kiến Thành hầu làm chứ?"
Loan Bố cắn răng:" Tận mắt nhìn thấy, đúng là như thế."
"Ngươi đâu bắt lấy!"
Mấy giáp sĩ xông vào, trực tiếp ấn Loan Bố xuống đất, Lưu Bang lạnh lùng hỏi:" Ly gián hoàng thất là tội gì?"
"Tội chết!" Loan Bố đáp:
"Kéo đi chém." Lưu Bang phất tay nhìn sang Quán Anh:
Quán Anh hiểu ý:" Thần đi hạ lệnh ngay."
.......... .........
Gần đây Lữ Thích Chi làm việc gì cũng không thuận lợi, hắn không ở lý trong nhà thở ngắn than dài nữa, suốt ngày ở trong quân doanh, gần như không hề về nhà.
Vừa mới về tới nhà, Lữ Thích Chi cởi mũ trụ ra, mệt mỏi ném sang bên.
Thê tử hắn vội đi tới, muốn giúp hắn cởi giáp.
Lữ Thích Chi đẩy nàng ra, không vui nói:" Ta ăn cơm liền đi, không cần cởi khải giáp."
Thê tử rưng rưng nước mắt:" Thời gian qua lương nhân cứ nhíu mày suốt, thiếp hỏi gì chàng cũng không trả lời, bây giờ ngay cả nhà cũng không về, chẳng lẽ thiếp làm sai chuyện gì sao?"
Lữ Thích Chi đành giải thích:" Là vì đại sự, nàng không hiểu đâu ... Trong nhà có chuyện gì không?"
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy ngoài sân có tiếng la hét sợ hãi của đám gia nô, loạn hết cả lên.
Lữ Thích Chi hoảng sợ cực độ, hai tay run rẩy, rút kiếm xông ra ngoài.
Khi hắn dẫn bốn giáp sĩ xông ra tới tiền viện thì vừa vặn thấy Lưu Trường tay cầm nỏ, dọa hạ nhân nhà mình.
Lữ Thích Chi thở phào, tiếp đó nổi khùng mắng:" Nhãi ranh! Ngươi đang làm gì, còn không mau buông nỏ ra!
"Phập !!!"
Nỏ tiễn bay sát qua bên người Lữ Thích Chi, cắm sâu vào cửa gỗ bên cạnh.
Thời khắc đó, Lữ Thích Chi sợ tới choáng luôn, thằng nhóc này, nó làm thật, rốt cuộc vì sao?