Chương 117: Tin tức từ Hàn Tín. (1)
Trong cuộc sống vui vẻ đó, đám Phàn Khoái, Chu Bột rốt cuộc cũng về triều.
Bọn họ mang theo cái đầu của Trần Hi cùng với bản thân Lư Quán.
Lư Quán ngồi xe tù tới, râu tóc hoa râm, mặt mày hốc hác, làm người Trường An không nhận ra được vị Trường An hầu một thời hiển hách nữa. Sau khi ông ta nhận được thư của Lưu Bang liền dẫn mọi người đầu hàng Phàn Khoái. Từ đầu tới cuối Phàn Khoái không gặp ông ta, chỉ sai giáp sĩ nhốt ông ta vào xe tù, đưa về Trường An.
Môn khách, thuộc hạ, người nhà của Lư Quán tất nhiên cũng bị bắt, đội ngũ đông đảo rầm rộ tới Trường An.
Trở về Trường An, hai người Phàn Khoái và Chu Bột vào hoàng cung bái kiến hoàng đế, còn Lư Quán thì bị ném thẳng vào lao ngục.
Lư Quán hồn xiêu phách lạc vào lao ngục ngồi xuống.
"Lư Quán? Là ngươi đấy à?" Đột nhiên có người lên tiếng hỏi:
Lư Quán nhìn qua chấn song gỗ của buồng giam, vừa vặn thấy một người đầu tóc rồi bù đang nhìn mình, ông ta nhìn thật kỹ rồi cả kinh:" Sở vương?"
Người này chính là Hàn Tín, Hán Tín cũng ngạc nhiên nhìn ông ta:" Làm sao ngươi lại bị bắt thế?"
"Quả nhân ... Ta phạm sai lầm."
"Mưu phản à?"
"Ta nhất thời bị người ta che mắt, phái người câu kết với Hung Nô."
Hàn Tín đột nhiên cười phá lên, cũng không biết là cười cái gì?
"Hoài Âm hầu đang cười nhạo ta đấy à?" Dù lành tính như Lư Quán, lúc này cũng có chút tức giận:
"Ngươi chẳng thể chết được, sợ cái gì chứ? Nói cho ta nghe tình huống bên ngoài ... Ta bị giam ở đây rất lâu rồi."
Lư Quán liền kể những chuyện xảy ra trước khi mình bị giam, khi nói tới Anh Bố bị giết, Hàn Tín chẳng kinh ngạc, mặt còn đầy khinh bỉ.
"Thôi, khỏi cần kể nữa, chẳng qua toàn là chuyện nhỏ." Hàn Tín cắt ngang lời Lư Quán, lại nói với ông ta:" Có một chuyện, hi vọng ngươi có thể giúp ta."
Lư Quán hơi đờ đẫn, cười gượng gạo:" Bản thân ta đã rơi vào tình cảnh này rồi, còn làm sao giúp được ngài chứ?"
"Không, ngươi sẽ ra thôi ... Đợi ngươi ra rồi thì đi tìm Trường, công tử Trường, ngươi biết chứ?"
"Thằng nhóc con đó à?" Lư Quán không biết nghĩ tới cái gì mà lại cười, gật đầu đáp:" Biết chứ."
"Ừ, vậy giúp ta chuyển lời với nó."
Hàn Tín hạ thấp giọng dặn dò vài câu, lại bảo Lư Quán thuật lại rồi mới ngồi xuống.
Điều này làm Lư Quán rất khó hiểu, đường đường Hàn Tín, vì sao phải đi tìm một thằng nhóc con? Còn muốn mình chuyển lời, chẳng lẽ bị giam quá lâu nên đầu óc có vấn đề rồi?
Hàn Tín không quan tâm Lư Quán nghĩ gì, mỗi ngày đều dặn ông ta một lần đừng quên lời hứa.
Cứ như thế ba ngày sau đột nhiên có giáp sĩ xông vào trại giam, áp giải Lư Quán đi.
Hàn Tín nắm lấy chấn song, hô lớn:" Đừng quên đó."
Lư Quán cứ thế bị đưa đi một cách hồ đồ, thẳng một đường tới hoàng cung, khi ông ta bị ném tới trước mặt Lưu Bang, ông ta mới hiểu ra.
Ông ta không dám ngẩng đầu lên, quỳ dưới chân Lưu Bang cúi đầu khóc.
Lưu Bang mặt lạnh lùng nhìn vị huynh đệ tốt nhất của mình, đột nhiên đi tới, cho Lư Quán một cước, Lư Quán bị đá ngã lăn ra, khóc rống lên:" Huynh trưởng, đệ có lỗi với huynh!"
"Thứ chó má, ngươi cho rằng trẫm muốn giết ngươi à? Trẫm mà muốn giết ngươi, ngươi có thể chống đỡ đước sao? Chó má!" Lưu Bang nhào tới, cưỡi lên người Lư Quán tay đấm chân đá:
Lư Quán không phản kháng, cứ như thế bị Lưu Bang đánh một trận, Lưu Bang cưỡi trên người ông ta thở hồng hộc.
Lần này trẫm tha cho ngươi, ngươi ở lại Trường An làm phú ông đi, khỏi nghĩ tới tước vị gì nữa ... A, đúng là mệt ..." Lưu Bang lau mồ hôi trên trán đứng lên, kéo Lư Quán dậy:
"Lau cái mặt đi, nhìn con người ngươi, về nhà chỉnh đốn lại, xéo!"
Lư Quán cúi đầu, thần sắc có chút hoảng hốt đi được vài bước dừng lại, lần nữa hành lễ với Lưu Bang.
"Mai đến sớm, uống rượu với trẫm."
"Vâng!.."
Lư Quán được thả, Lưu Bang không truy cứu nhiều, nói là bị biếm thành bình dân, nhưng ông ta vẫn có thể ra vào hoang cung. Lại qua mấy ngày nữa, Lư Quán mới nhớ ra lời dặn của Hàn Tín, vội vàng phái người đi tìm công tử Trường.
"Hả? Trọng phụ tìm ta à?"
Lưu Trường nhớ tới vị thúc thúc từ nhỏ rất cưng chiều mình, vui vẻ kêu lên:" Được, ta đi ngay."
Đối với đám hoàng tử mà nói, chỉ e rằng Lư Quán còn thân thiết hơn với thân thúc thúc Lưu Giao.
Lư Quán bất kể là lúc làm Trường An hầu, hay là khi đảm nhiệm Yên vương, đều có thể tùy ý ra vào hoàng cung, thậm chí có thể tới Tiêu Phòng Điện, hoàn toàn được cả nhà Lưu Bang coi là người nhà. Còn mấy đứa nhi tử của Lưu Bang cũng đối đãi với ông ta như trọng phụ, vị trọng phụ này không giống với những trọng phụ trên mồm khác.
Khi Lưu Trường ngẩng cao đầu đi vào trong phủ, Lư Quán thiếu chút nữa đã không nhận ra được thằng nhóc trước mắt.
Ông ta mở to mắt nhìn Lưu Trường cười toet toét, nhìn chốc lác mới ngần ngừ hỏi:" Trường phải không?"
"Ha ha ha, trọng phụ!"
Lưu Trường cười lớn, lao thẳng vào lòng Lư Quán, Lư Quán thiếu chút nữa bị nó xô ngã, Lư Quán phát hiện ra mình căn bản không bế được nó nữa rồi. Ôm ta chỉ đành cúi người xuống ôm Lưu Trường, kinh ngạc kêu lên:" Chỉ mới mấy năm, làm sao lại cao lớn như thế này? Ngươi mới tám tuổi phải không? Tha Chi hơn ngươi bốn tuổi, ngươi sắp cao bằng nó rồi!"
Lư Tha Chi là tôn tử của Lư Quán, lớn hơn Lưu Trường không ít, đại khái tuổi bằng Lưu Khôi.
"Cháu bình thường theo Cái công tập võ, tất nhiên là phải cao lớn hơn nhiều."
"Tốt, tốt ..." Lư Quán vuốt ve mặt Lưu Trường, vành mắt đỏ hoe:" Các huynh trưởng của ngươi khỏe không, a mẫu của ngươi khỏe không?"
"Bọn họ đều khỏe, sao trọng phụ không tới thăm bọn cháu."
"Ài, ta là tội nhân, không dám tùy tiện ra vào hoàng cung ... Ngươi không hiểu đâu."
" A phụ đã khoan thứ cho tội của trọng phụ, vốn là vì tình nghĩa giữa a phụ và người, giờ người lại cố ý né tránh, muốn xa lánh a phụ, điều này thật không nên."
Nghe những lời già dặn của Lưu Trường, Lư Quán giật mình, ông ta kính ngạc hỏi:" Ai dạy ngươi nói thế?"
"Trọng phụ, cái đạo lý đơn giản như vậy còn cần người khác phải dạy cháu à? Trọng phụ còn có điều chưa biết, trong thời gian qua, cháu đi du học khắp nơi, bái phỏng danh sư, làm bạn với quần hiền. Cái công nước Tề chính là ân sư vỡ lòng, Hoài Âm hầu và cháu vừa gặp như đã quen, chuyên môn truyền thụ binh pháp. Lại có danh sĩ Trương Thương, nghe danh cháu đặc biệt đi tới tự tiến cử làm vương thái phó. Trọng phụ biết Trương Thương đấy, sư phụ ông ta là sư tổ của cháu."
"Tiêu tướng với cháu là vong niên chi giao, Hạ Hầu tướng quân vì cháu đánh xe, Trần hầu quỳ xuống cầu xin cháu. Trước đó Kiến Thành hầu đoạt xa giá của huynh trưởng cháu, chính cháu đã dẫn các chí sĩ Trường An, xông vào phủ, dùng cung nỏ uy hiếp."
"Trọng phụ ở tận nước Yên, không biết những chuyện này là bình thường."
Lữ Quán từ nhỏ dính lấy Lưu Bang, lạ gì cái giọng điệu này chứ, nghe tới đờ đẫn, mồm lẩm bẩm:" Giống ... Giống quá!"
"Giống cái gì ạ?"
"Không có gì, nào, ngồi đi."
Lư Quán mặc dù bị biếm làm thứ nhân, nhưng đãi ngộ nên có thì không thiếu một cái gì, vẫn ở trong tòa phủ Trường An hầu, thuộc hạ vốn có cũng còn. Trưởng tôn Lư Tha Chi của ông ta là một thằng nhóc rụt rè, gặp phải người lạ không dám nói, là loại hoàn toàn trái ngược với Lưu Trường.
Lưu Trường bất kể gặp ai cũng tán gẫu vài câu, cận thị trong hoàng cung đều quen thuộc, ai tên là gì, làm cái gì, nhà ở đâu, nó đều biết. Bình thường cho dù bị giáp sĩ tuần tra bắt được, nó cũng tán gẫu với những giáp sĩ đó suốt đường đi, thuận tiện ngay cả những giáp sĩ đó nó cũng làm quen luôn.
Bình thường nếu Lưu Trường gây ra chuyện gì, nếu không có thượng quan ở đó, đám giáp sĩ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua luôn. Lưu Trường còn tặng cho bọn họ rượu thịt. Nếu là đám Chu Thắng Chi hành động đơn lẽ, đám giáp sĩ sẽ hoàn toàn không nể mặt.
Lư Tha Chi nấp sau lưng đại phụ, giấu mặt không dám gặp Lưu Trường.
….
Trên lịch sử thì Lư Quán đúng là không phản hẳn, định đợi Lưu Bang khỏe lại thì vào triều giải thích, không ngờ Lưu Bang chết, nên chạy sang Hung Nô, nhưng ông ta luôn muốn quay về, hình như lần hai muốn về thì Lữ hậu chết …