Chương 119: Không được cười.
"Học theo a mẫu à?" Lưu Trường nghĩ xem nếu là a mẫu thì sẽ làm thế nào:" Chẳng lẽ muốn ta giết Trường Sa vương, để không còn họa bên trong nữa."
"Hả? Không phải, không phải!" Trương Thương bị dọa sợ hết hồn, không dám để Lưu Trường đoán nữa, rối rít nói:" Ý của ta là, phải để bệ hạ nhìn thấy Hoài Âm hầu còn có tác dụng, cho dù không để ông ấy rời Trường An, cũng phải để ông ấy rời lao ngục, giảm lỏng ở Trường An."
Lưu Trường vỡ lẽ, lại hỏi:" Vậy làm sao mới có thể khiến sư phụ trở nên hữu dụng?"
"Nội loạn đã bình, tất nhiên chỉ còn lại ngoại họa thôi, mà công tử muốn trần thủ biên cương, chắc chắn cần có năng lực giằng co với ngoại họa."
"Cho nên đệ tử phải xác định đất phong trước." Lưu Trường nghiêm túc nói:
Quay đi quay lại vẫn là chuyện này thế chứ, Trương Thương hết cách, khuyên:" Thực ra nước Lương cũng rất tốt, giàu có, nhân khẩu nhiều, công tử hà tất phải tới vùng Vân Nhạn gì chứ? Bệ hạ cũng không nói muốn giết Hoài Âm hầu, công tử đâu cần cố chấp như thế."
Lưu Trường đứng dậy:" Trong số các hoàng tử, đệ tử là vũ dũng nhất, đệ tử không đi thủ quốc môn thì ai đi? Cái loại như Như Ý, gặp phải Hung Nô thì đã sợ vỡ mật, nghe tin là chạy, làm sao kháng ngoại địch? Ta sinh ra ở hoàng gia, từ nhỏ hưởng phú quý, tất nhiên phải gánh lấy trách nhiệm này!"
"Nhị ca quá lương thiện, ta từng thề với phụ mẫu, bất kỳ ai khi dễ huynh ấy, dù là Hung Nô tái ngoại, chư hầu trong nước, đại thần ở triều đường, ta tọa trấn nước Tấn, ai dám khinh khi."
"Còn về phần vì sao phải cứu sư phụ, nếu một ngày sư phụ người cũng gặp nạn, đệ tử nhất định bất chấp tất cả tới cứu, dù tan xương nát thịt cũng chẳng từ."
Chẳng biết vì sao, nghe thằng nhóc con này nói lời mạnh miệng, Trương Thương lại có chút xúc động, vội cúi đầu xuống, ghét bỏ nói:" Có điều nói trước, nếu ngươi thực sự muốn tới nước Tấn, ta sẽ không đi theo ngươi, nơi đó quá nguy hiểm, ta sống còn chưa đủ!"
"Đường đường là đồ đệ Tuân Tử, cớ gì lại tham sống sợ chết?"
"Không phải là ta tham sống sợ chết, mà khi sư tổ ngươi còn sống từng nhiều lần khuyên ta: Người quân tử không đứng dưới bức tường sắp đồ, ta tất nhiên phải nghe sư phụ giáo huấn."
Lưu Trường luôn cảm thấy vị lão sư này quá hợp khẩu vị của mình, đôi khi nó thực sự muốn cùng ông kết bái huynh đệ. Chính là kiểu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm ấy, chỉ là Lưu Trường nghĩ, mình còn nhỏ, lão này là sắp già rồi, kết bái thì lỗ quá.
............. .........
Lưu Như Ý còn chưa trưởng thành, nhưng cũng qua tuổi chết non rồi, lần này là chính Lưu Bang muốn hắn tới phong quốc.
Lưu Bang đã không còn suy nghĩ để Như Ý thay thế Lưu Doanh, mà quần thần cũng dần ý thức được, Lưu Như Ý căn bản không có uy hiếp với thái tử.
Trong đó người duy nhất phản đối chính là Lưu Doanh, hắn vẫn thấy đệ đệ còn quá nhỏ, cho dù có đi cũng phải đợi bốn năm năm nữa.
Chỉ là khi hoàng đế, Lữ hậu, quần thần đạt thành nhất trí thì thái tử hoàn toàn không có phần lên tiếng.
Bản thân Lưu Như Ý rất cao hứng, ngồi trong Thiên Lộc Các, lần nữa nói về chí lớn của mình, vẫn mấy lời cũ rích đó: Phát triển nội chính, đánh Hung Nô.
Lưu Như Ý bốc phét rất lâu không thấy Lưu Trường tới phản bác mình, nhìn xung quanh mới nhớ ra Lưu Trường ở sát vách.
Năm xưa Lưu Phì đi tới đất phong, mấy anh em không có cảm xúc gì, nhưng Lưu khi Như Ý sắp tới đất phong, bọn chúng không biết phải làm sao. Vì tuổi Lưu Như Ý không chênh lệch với bọn chúng nhiều, Lưu Như Ý tới phong quốc, có nghĩa là bọn chúng cũng sắp rồi.
Rời khỏi hoàng cung sinh sống đã lâu, tới một nơi xa lạ sống một mình, điều này làm bọn họ vừa sợ vừa khao khát.
Lưu Như Ý hiển nhiên không sợ, chỉ có khao khát thôi.
"Ha, ta sở sát vách ngửi thấy mùi thối, đi qua xem, quả nhiên lại là ngươi đánh rắm." Lưu Trường đứng ở cửa, tay chống hông, lớn tiếng nói:
Lưu Như Ý khinh bỉ:" Quả nhân không cãi nhau với thằng bé con như ngươi!"
"Còn chưa nhậm chức đã bắt đầu xưng là quả nhân, mặt dày vô sỉ!"
Lưu Trường mắng rồi ngồi xuống bên cạnh Lưu Khôi, Cái công nhìn nó một cái, tiếp tục đọc sách.
"Ta dù sao còn có phong quốc, có kẻ chưa có phong quốc đã dám xưng quả nhân, đó mới là vô sỉ! Đúng không Trường?"
"Trường đệ, tam ca sắp đi rồi, đệ còn cãi nhau à?" Lưu Khôi khuyên:" Đợi tam ca đi rồi, không biết đệ sẽ nhớ thế nào ấy chứ, mấy ngày này đừng cãi nhau nữa, nhận sai với Tam ca đi."
Lưu Trường bĩu môi:" Đệ mà thèm nhớ hắn à, cùng lắm là lúc hắn bị Hung Nô làm vong quốc dẫn hoa quả tới cúng tế thôi."
Lưu Hằng lờ nó đi, hỏi Lưu Như Ý:" Huynh trưởng, đã xác định ngày chưa?"
"Chưa, mấy lần triều nghị, chỉ có nhị ca là không cho, còn mắng ngự sử đại phu."
"Vậy huynh trưởng phải tự mình tới Trữ điện nói với nhị ca ..."
"Ừ, lát nữa ta sẽ đi."
Lưu Trường đợi tới khi Cái công dạy học xong theo ông đi luyện kiếm, nói ra suy nghĩ của mình.
Nó không hề nói chuyện muốn cứu Hàn Tín, chỉ hỏi Cái công, làm sao có thể phong tới nước Tấn.
Cái công sửng sốt rồi lắc đầu, suy nghĩ của ông ta giống Trương Thương, nước Tấn địa hình hiểm yếu, cho dù trừ đi đất đai của Hàn, Ngụy, Triệu, cũng vẫn là lãnh thổ lớn, muốn gì có nấy, vượt trên triều đường, đó là nơi tuyệt đối không thể được phong.
"Nếu có thể dễ dàng giải quyết, đệ tử đã không tới tìm sư phụ."
"Bây giờ không phải ngươi có thái phó rồi à? Vì sao không hỏi ông ta?"
Lưu Trường coi thường ra mặt:" Tên nho sinh đó à, ông ta thì có mưu lược gì chứ, học vấn ông ta không bằng sư phụ, mưu lược cũng không bằng ... Trừ có một sư phụ tốt, biết chút toán số ra thì vô dụng! Đệ tử nghe ông ta giảng bài mà phát mệt ..."
Cái công mỉm cười vui vẻ:" Không được nói thái phó như thế, ông ấy là người rất có học vấn. Thực ra chuyện này cũng không khó, vì sao bệ hạ toán lực diệt trừ chư hầu vương khác họ, nhưng lại lờ chư hầu vương họ Lưu đi."
Lưu Trường ngẩn ra rất lâu mới nói:" A phụ tuy là hôn quân, nhưng những chư hầu vương kia đều là thân thích gần, a phụ sao có thể ra tay với họ."
"Đúng thế, hoàng hậu nghĩ tới một mình thái tử thôi, còn về phần bệ hạ ... Thiên hạ họ Lưu đều là thân thích."
Lưu Trường tựa hồ hiểu ra điều gì:" Ý sư phụ là ... Đệ tử trực tiếp đi tìm a phụ?"
Cái công cười không nói.
.......... ...............
"Trẫm chuẩn bị cùng quần thần lập lời thề ..."
Lưu Bang đang nói với Trần Bình suy nghĩ của mình, đột nhiên có giáp sĩ bẩm báo:" Công tử Trường bái kiến!"
Lưu Bang phất tay:" Bảo nó cút xéo!"
Lát sau giáp sĩ lại vào:" Bệ hạ, công tử Trường lại bái kiến, nói có chuyện lớn."
"Xéo!"
Thêm một lúc nữa, giáp sĩ rụt rè đi vào:" Bệ hạ, công tử Trường ...."
Lưu Bang chỉ còn biết thở dài, bảo giáp sĩ đưa thằng nhóc đó vào.
Chỉ thấy Lưu Trường ăn mặc hết sức chính thức, đầu đội mũ, đi vào Tuyên Thất Điện, cẩn thận cởi hài ra, sau đó chạy bước nhỏ tới trước mặt Lưu Bang. Cái trò này là quy củ mà quần thần định ra, cũng là lễ nghi mà người bái kiến hoàng đế phải tuân theo. Có điều các hoàng tử xưa nay không tuân thủ, dù là chính Lưu Doanh cũng không làm, dù sao cũng là đi bái kiến cha ruột mình.
Lúc này Lưu Bang sửng sốt nhìn Lưu Trường, miệng mấp máy.
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Lưu Trường nghiêm mặt hành lễ với Lưu Bang:
"Phì ..." Lưu Bang rốt cuộc cũng không nhịn được cười thành tiếng:
Lưu Trường cực kỳ nghiêm túc nói:" Nhi thần có chuyện tới bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng cớ gì xem nhẹ?"
"Ha ha ha ha ...."
Lưu Bang vỗ đùi, thiếu chút nữa cười lăn ra giường, thằng nhãi này làm vẻ mặt đứng đắn, thực sự buồn cười quá mức.
"Phụ hoàng đừng cười! Nhi thần thực sự có chuyện lớn!"
"Ha ha ha ~~~"
"Cấm cười! Không được cười!!"
Lưu Trường ủy khuất hét lên, Lưu Bang thì cười sắp đứt hơi.