Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 123: Binh pháp mới của Hoài Âm hầu.

Chương 123: Binh pháp mới của Hoài Âm hầu.

Tuy Lữ hậu nói do Lưu Bang quyết, nhưng trong lòng Lưu Trường lại biết, chuyện này ăn chắc rồi, vì mỗi lần nó có chuyện cầu a mẫu, a mẫu đều nói thế, nhưng lần nào a mẫu cũng thành công. A phụ thì vừa vặn ngược lại, lần nào cũng đồng ý với nó, cuối cùng lại chẳng làm được.

Quả nhiên, chỉ hai ngày sau Lữ hậu liền triệu kiến Loan Bố, giao cho hắn không ít việc, sau đó bảo Loan Bố dẫn Lưu Trường đi tìm Hàn Tín.

Trên đường đi Lưu Trường hết sức kích động, bốc phét với Loan Bố quan hệ của mình với Hàn Tín tốt thế nào, nó sư phụ thích đứa đệ tử này ra sao.

Hàn Tín quả nhiên là được an bài ở trong phủ ban đầu, chỉ khác là ngoài cửa có giáp sĩ, trong viện lạc cũng có giáp sĩ. Số giáp sĩ này Lưu Trường đều quen cả, bọn họ vốn là người của vệ úy trấn thủ trong hoàng cung. Lưu Trường vui vẻ chào hỏi bọn họ, xông vào trong phòng.

"Sư phụ!!!"

Hàn Tín sửng sốt, xoay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng thì Lưu Trường đã nhảy lên ôm lấy cổ ông ta.

"Không được khóc." Hàn Tín trực tiếp cắt đứt màn 'Lưu Bang ca hát' của nó, sau đó quan sát thật kỹ đứa đồ đệ này:" Cơm nước trong cung nhất định không tệ ..."

Lưu Trường cũng đang quan sát sư phụ, sư phụ trông gầy hơn so với trước rất nhiều, chỉ còn lại bộ xương, mặt không còn bao nhiêu thịt nữa, người rất nhiều thương tích, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, không có cái vẻ bất bình trước kia, dường như đã nhìn thấu rồi.

Lần nữa gặp Hàn Tín, Lưu Trường tất nhiên không kiềm chế được, vội vàng bắt đầu kể chuyện trải qua trong thời gian vừa rồi. Nó càng kể càng hoang đường, đừng nói là Hàn Tín, chính Loan Bố cũng không sao nghe nổi nữa, hắn nhíu mày, cúi đầu, cũng học Trần Bình nhắm mắt dưỡng thần.

"Được rồi, đừng nói nữa ... Những chuyện này ta đều nghe cả rồi." Hàn Tín cắt ngang Lưu Trường đang líu lo không ngừng hỏi:" Được phong vương chưa?"

"Chuẩn bị phong rồi! Đường vương! Ha ha ha, Thái Nguyên, Vân Trung, Nhạn Môn, Thượng Đảng, Thượng Quân, nói không chừng ngay cả Bắc Địa cũng có thể cho đệ tử

Sắc mặt Hàn Tín tái đi:" Hà Nội và Hà Đông thì sao?"

"À ... Không cho."

Hàn Tín đang định nói gì đó, nhưng nhìn Loan Bố liền nhịn.

"Phải rồi sư phụ, đây là xá nhân của đệ tử, hắn tên là Loan Bố, chính là đệ tử Nho gia, thông thuộc kinh văn, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, sử dụng kiếm pháp cao siêu ..."

Loan Bố nghe mà đỏ mặt, vội vàng tới bái kiến Hàn Tín.

Hàn Tín chỉ lạnh nhạt gật đầu.

"Sư phụ, chúng ta tranh thủ thời gian đi, xin sư phụ dạy đệ tử làm sao để đánh bại Hung Nô!" Lưu Trường hết sức nghiêm túc nói:

Hàn Tín khinh bỉ:" Ngươi ngay cả đi còn chưa biết đã muốn học chạy à?"

"À ..."

"Trước kia thứ ta dạy ngươi, ngươi quên rồi à?"


"Chưa quên, sư phụ cũng biết đệ tử có bản lĩnh nhìn qua là nhớ, học một biết ba, bất kỳ chuyện gì cũng nhớ rõ ràng!"

Hàn Tín liền hỏi nó vài câu, Lưu Trường quả nhiên là trả lời được hết, không sai lầm, Loan Bố có hơi kinh ngạc, lần này công tử không bốc phét, trí nhớ này không tệ.

Hàn Tín hài lòng gật đầu, lại bắt đầu dạy Lưu Trường binh pháp.

"Điều ta muốn dạy ngươi chính là binh pháp có thể vận dụng ở bất kỳ chuyện gì ... Tướng lĩnh vận dụng binh pháp trên chiến trường, kẻ làm quân chủ có thể vận dụng binh pháp trên triều đường, vận dụng ở toàn thiên hạ ..."

Loan Bố kinh hãi, vội vàng lùi vài bước, đi tới bên cửa, không dám lại gần nữa.

Lưu Trường nghe Hàn Tín nói rất chăm chú, sau khi trải qua rất nhiều việc, thằng nhóc này rốt cuộc cũng hiểu chuyên tâm học tập rồi.

Tất nhiên coi trọng học tập cũng không ảnh hưởng tới việc Lưu Trường dẫn đám quần hiền hoành hành Trường An, thậm chí nó còn rảnh hơn trước, ai bảo nó có vị sư phụ khác cũng rất ham chơi, thường xuyên bỏ rơi nó đi tìm vui một mình.

"Thằng nhãi này!"

"Úi da! Úi da!"

Lưu Trường bị chộp cổ, trực tiếp xách lên, hai tay khua khoắng loạn xạ.


"Đến tận chỗ ta để trộm rồi hả?"


Người bắt nó là một lão nhân tuổi rất cao, nhưng vẫn còn tráng kiện, nhìn thật kỹ không ngờ còn giống Lưu Bang bảy tám phần, chỉ là da đen hơn, thân thể rắn chắc hơn, mày càng rậm hơn, cũng khiến ông ta trông trung hậu hơn.

Lưu Trường cười xấu hổ:" Đại phụ, người ở nhà ạ."

Người này chính là Lưu Hỉ, cũng tức là nhị ca của Lưu Bang, ba ngày sau khi a phụ qua đời, Lưu Bang gọi nhị ca tới, để đám con cái bái kiến, gọi là đại phụ, để thể hiện sự tôn trọng với huynh trưởng. Lời này có ý à, đại phụ của các ngươi không còn nữa, sau này ông ấy chính là đại phụ của các ngươi, các ngươi phải tôn kính như tôn kính với a phụ.

Lúc này Lưu Hỉ nghiêm mặt nhìn xung quanh mấy đứa nhãi con chạy tứ tán, duy chỉ có một đứa bị ông ta dọa cho run lẩy bẩy, không dám động đậy.

Lưu Trường nhe răng cười:" Đại phụ, đây là trẻ con trong nhà Lư trọng phụ, tên là Lư Cha Chi, cháu dẫn nó tới để bái phỏng đại phụ, đây là lễ vật, không đủ tỏ lòng thành kính.

Khi Lưu Trường mặt dày vô sỉ đem dâu vừa mới hái từ nhà Lưu Hỉ cười hì hì dâng lên, Lưu Hỉ không nhịn được quát:" Nếu là bái phỏng, vì sao không vào từ cửa chính lại lén lút leo tường?"

"Chỉ sợ quấy nhiễu đại phụ nghỉ ngơi, không dám gõ cửa." Lưu Trường lý do:

"Ha ha ha." Lưu Hỉ cười lớn, đặt Lưu Trường xuống:" Không cần chạy nữa, muốn ăn dâu thì nói với ta là được, cần gì phải ăn trộm chứ? Hái cả đi, ăn thoải mái."


Rồi ông cúi xuống nhìn Lư Tha Chi, hiền hòa hỏi:" Đại phụ ngươi có khỏe không?"

"Khỏe ạ."

"Ừ, bảo ông ấy đừng quen ta, rảnh rỗi thì tới thăm."

"Vâng!"

Lưu Trường dẫn đầu đám trẻ con đi ăn dâu, Lưu Hỉ ngồi ở cách đó không xa, cười vui vẻ nhìn bọn chúng.

Ăn lưng lửng bụng rồi Lưu Trường mời trèo xuống, ngồi bên cạnh Lưu Hỉ.

"Đại phụ, hai vị huynh trưởng của cháu đâu?"

"Tị ở trong quân, cũng không biết đang làm gì, Quảng theo bằng hữu đi du học rồi .... Trong nhà không có ai cả." Lưu Hỉ miệng nói không ngừng, ông ta khác với Lưu Bang, không hiểu đánh trận, cũng không hiểu trị quốc, chỉ là một nông phu thật thà. Khi Lưu Bang còn rất nhỏ, thường được đại phụ lấy ông ra so sánh.

Ý tứ của Lưu thái công là, ngươi xem, nhị ca ngươi giống ta thế nào, thật thà cần mẫn, chịu làm việc, sao ngươi không giống ta chút nào? Suốt ngày phá phách, không làm việc đã đành, còn gây phiền toái khắp nơi.

Quan hệ giữa Lưu Bang và đại ca rất tốt, năm xưa ông ta hết tiền liền tới nhà đại ca ăn chực, đại ca vì chiếu cố đứa đệ đệ này mà đau đầu. Còn quan hệ với vị nhị ca này à .... Khó nói lắm.

Bởi thế về sau khi làm hoàng đế, Lưu Bang còn đùa với lão thái công, a phụ xem hiện giờ sự nghiệp của con so với nhị ca thế nào?

Về sau Lưu Hỉ được phong làm Đại vương, vừa mới nhậm chức thì gặp phải Hung Nô tấn công quy mô lớn, Lưu Hỉ chẳng biết gì về chiến sự thì sợ lắm, vội vàng chạy về Trường An. Lưu Bang nổi giận chỉ mặt ông ta mắng:" Nếu không phải phụ mẫu còn thì trẫm đã giết ngươi rồi!"

Có điều sau khi Lưu thái công qua đời, Lưu Bang mất đi phụ mẫu, thái độ với nhị ca thay đổi rõ ràng, bắt đầu trân trọng trưởng bối duy nhất còn sống.

"Nghe nói ngươi sắp phong quốc hả?"

"Vâng ạ, nước Đường, nghe nói quần thần đang thương lượng có nên thay thế nước Đại, đem cả Đại Quận cho cháu không?"

Lưu Hỉ thần sắc phức tạp cúi đầu không nói nữa.

"Đại phụ! Đợi cháu tới nước Đường, nhất định báo thù cho người! Cháu nhất định sẽ bắt Thiền Vu Hung Nô tới Trường An!"

Lưu Hỉ cười, tay đặt lên vài Lưu Trường, hiền hòa nói:" Bảo vệ được cương thổ là tốt rồi."

Hai người đang trò chuyện thì có một người vội vàng chạy vào trong phủ, lớn tiếng gọi:" A phụ!"

Đám trẻ con sợ hết hồn, Lư Tha Chi giật mình thiếu chút nữa rơi xuống.

Lưu Hỉ quay ngoắt lại, mắng :"Ở trong nhà ngươi rống cái gì mà rống?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất