Chương 125: Sao chỉ đánh một gậy.
Chu phủ không thể thường xuyên tới nữa, vì nay Chu Bột đã về.
Chu Bột là người vô cùng nghiêm túc, nghiêm mặt một cái rất dễ sợ. Ông ta về tới phụ đệ một cái liền biểu diễn cho nó xem một màn giết gà dọa khỉ, dùng gậy gỗ đánh cho ba thằng tiểu tử Chu gia kêu váng nhà, thậm chí đánh gãy một cái gậy. Từ đó trở đi Lưu Trường khách khí với ông ta hơn nhiều, mở miệng là gọi trọng phụ, cũng không dám tới Chu phủ nữa.
Bởi thế bọn chúng đem mục tiêu tụ tập đặt ở Phàn phủ.
Phản Khoái không ngăn cản bọn chúng chơi đùa, mà di mẫu Lữ Tu càng sủng ái Lưu Trường, tốt với nó còn hơn đám Phàn Kháng, nó muốn cái gì là cho cái đó.
Điều đáng nói tới là Lư Tha Chi cũng dần dần hòa nhập vào đội ngũ của bọn chúng, mới đầu hắn còn hơi sợ, không dám gặp ai, sau khi theo Lưu Trường tới mấy phủ, nó quen thuộc luôn. Khi Lư Quán nghe giáp sĩ bẩm báo, bảo ông ta đi cứu tôn tử, Lư quán bàng hoàng.
"Tha Chi, ngươi ghê thật đấy, không nói tiếng nào đánh gục thằng tiểu tử Phó Tinh luôn ... Khá lắm, ha ha ha ha, lần này đoán chừng bọn chúng ba bốn tháng không dám tới tìm chúng ta gây chuyện nữa.
Lưu Trường vui vẻ vỗ vai Lư Tha Chi, Phó Tinh mà nó nói chính là nhi tử của đại thần Phó Khoan, đám người này không cùng một bọn với đám Lưu Trường, bọn chúng lớn hơn đám Lưu Trường nhiều, đã nửa trưởng thành rồi. Cho nên chúng không thèm gia nhập vào đoàn thể của Lưu Trường. Đoàn thể Lưu Trường tuy nhỏ, nhưng ỷ vào đông người, thường đánh cho bọn chúng thâm tím mặt mày.
Hai người đang trò chuyện, Lư Quán tối sầm mặt đi vào.
Giáp sĩ cũng khách khí, giảng giải chi tiết chuyện trải qua cho Lư Quán:" Bọn tiểu nhân cũng không muốn nhúng tay vào .. Chỉ là ...."
"Chỉ là vì ta!"
Lư Quán vội quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Phó Khoan mặt hầm hầm đi vào, Phó Khoan cũng là một người trong đội ngũ mãnh nhân của Lưu Bang, văn võ song toàn. Thế nhưng bởi vì quan hệ với Trần Hi không tệ nên bị hại, không được Lưu Bang tín nhiệm nữa. Ông ta vội dâng tấu, xin thảo phạt Trần Hi.
Trước là theo Chu Bột tác chiến, sau là thay Phàn Khoái tiếp tục thống lĩnh sĩ tốt đất Trần Hi, lập nên chiến công, mới chứng minh được bản thân.
Phó Khoan lúc này trông rất nóng giận, ông ta chỉ mặt Lư Quán, mắng:" Nếu đã từ vùng hẻo lánh về Trường An, vậy thì phải dạy bảo con cháu hiểu lễ tiết, vì sao ra tay ác độc như vậy? Thằng bé nhà ta không thể đứng dậy được nữa.
Ông ta nói rồi, nhìn về phía Lưu Trường và Lư Tha Chi.
Lư Tha Chi cúi đầu xuống, không biết phải làm sao, Lưu Trường lại ương bướng nhìn ông ta:" Con nhà ông thì hiểu được lễ tiết lắm à? Ông không biết dạy nó thì ta dạy thay ông!"
Phó Khoan làm sao mà nhịn được cơn giận này, ông ta từ từ sắn tay áo lên, tới trước mặt Lưu Trường:" Ngươi nói gì?"
"Á ..." Lưu Trường đột nhiên ngã lăn ra đất, ôm bụng la hét, Phó Khoan đánh quả nhân! Phó Khoan đánh quả nhân!"
"Ngươi!" Thời khắc đó Phó Khoan thực sự có kích động muốn đánh thằng nhãi này một trận thật đau, nhưng ông ta vẫn nhịn được, tức giận xoay người bỏ đi:
Lư Quán muốn nói gì cũng không kịp rồi, đành nhận hai đứa ra, dẫn chúng đi về phủ.
"Trường này, Phó công văn võ song toàn, ngay cả a phụ ngươi cũng rất tôn trọng ông ấy, ngươi không thể đối xử với ông ấy như thế ..."
"Ài, người cháu đánh nhiều lắm, chưa bao giờ có trưởng bối tới hỏi tội ... Chỉ có con nhà ông ta quý giá chắc?" Lưu Trường chẳng coi ra gì:
Lư Quán chỉ biết lắc đầu, đợi Lưu Trường đi rồi, chỉ còn Lư Tha Chi cúi gằm mặt đứng trước mặt đại phụ.
Lư Tha Chi nghiêm nghị nói:" Cái thằng nhãi này, vừa mới tới Trường An còn chưa được bao lâu đã biết đánh người rồi đấy hả?"
"Đã thế còn ra tay nặng như vậy, còn là nhi tử của Phó công, ngươi nhiều tuổi ơn Trường, ngươi không can ngăn lại cùng nó đánh nhau là sao?
Lô Tha Chi ủy khuất kêu lên:" Đại phụ, bọn chúng ra tay trước."
"Tính Trường ra sao, ta còn không biết à? Đối phương sao có thể ra tay trước?"
"Không phải, đại phụ, đại vương dẫn bọn cháu mượn chút thịt từ phủ Kiến Thành hầu, phân phát cho bách tính ngoài thành ... Tên Phó Tinh kia phái người đi theo bọn cháu, cướp thịt về, còn đánh một ông già, lấy thịt ăn ... Đại vương biết chuyện này vô cùng tức giận,cho nên mới ra tay nặng như thế ..."
Nghe Lư Tha Chi giải thích như vậy, Lư Quán ngẩn ra chốc lát:" Ra là vậy à? Vậy vì sao chỉ đánh có một gậy?"
.............. ................
"Nhãi con!" Lưu Bang lớn tiếng mắng, Lưu Trường cúi đầu, trong có vẻ hết sức tủi thân:
"Ngươi thiếu chút nữa giết người, có biết không hả? Thái y nói, mạnh tay thêm một chút, Phó Tính không còn mạng nữa."
"A mẫu ngươi nuông chiều ngươi thành thế này rồi, ngươi làm mất mặt trẫm, không bằng trẫm đánh chết ngươi bây giờ, tránh sau này ngươi làm việc quá đáng hơn!"
Lưu Trường có sợ đâu, lớn tiếng nói:" A phụ, là do bọn chúng đánh Lư Tha Chi, chúng ấn hắn xuống đất đánh, con chỉ cứu người."
Lưu Bang ngớ ra, tiếp đó mắng :"Có kiểu cứu người như ngươi không?"
"A phụ hồi xưa chẳng phải cũng ..."
"Rắm thối, khi bằng tuổi ngươi ta cùng Lư Quán học Luận Ngữ, nằm xuống!"
Lưu Trường chỉ đành nằm xuống trước mặt Lưu Bang, khi Lưu Bang giơ gậy gỗ lên, chợt có giáp sĩ vào bẩm báo, Phó Khoan tới.
"Ngươi tự mình đi xin lỗi ông ấy đi."
Lưu Trường thấp giọng mắng vài câu. Phó Khoan đi vào, thấy Lưu Bang cầm gậy gỗ, vội vàng quỳ xuống mặt đất:" Xin bệ hạ tha tội."
"Khanh mau đứng dậy, đều tại thằng nhãi này ngang ngược, trẫm đang muốn giáo huấn nó, hay là khanh đánh nhé?"
"Không, không, bệ hạ ..." Mặt Phó Khoan ửng đỏ, ông ta vội kéo Lưu Trường dậy, nghiêm túc thi lễ với nó:" Đa tạ công tử dạy bảo thằng nhãi nhà thần."
Lưu Trường bất ngờ, lập tức cười toét miệng:" Không cần khách khí."
Phó Khoan lại giải thích cho Lưu Bang:" Bệ hạ, thần đã phái người đi hỏi rõ ràng rồi, đúng là thằng nhãi nhà thần đã sai. Thần thường ở ngoài không về nhà, không quản giáo tốt thằng nhãi đó. Công tử phái người đi chia thịch cho bách tính, thằng nhãi đó cướp lấy, còn đánh bị thương một lão giả, thần vừa mới xin lỗi lão giả đó ... Tặng tiền đất tốt ... Thằng nhãi đó nên đánh, nên đánh."
"Cả đời này thần chưa từng làm chuyện ỷ mạnh hiếp yếu, càng chưa từng làm chuyện ác, nếu không có chuyện này, danh dự của thần sớm muộn cũng bị hủy trong tay thằng nhãi đó."
Nói xong ông ta dùng đại lễ bái lạy Lưu Bang:" Xin bệ hạ nghiêm trừng thằng nhãi đó, không cho nó kế thừa tước vị của thần."
Lưu Bang đỡ ông ta lên:" Không cần như thế, nếu khanh bây giờ đã về rồi thì quản giáo nó cho tốt là được, khanh chỉ có một khi tử thôi, nó không kế thừa thì ai kế thừa chứ?"
Vỗ về Phó Khoan xong, Lưu Bang thu gậy gỗ lại, cười ha hả ngồi ở thượng vị.
"A phụ, con có thể đi rồi chứ?" Lưu Trường thấy nên chuồn nhanh là hơn:
"Ngươi chờ đã ..." Lưu Bang nhìn nó chằm chằm:" Trong mấy ngày tới chư hầu thiên hạ sẽ tới Trường An, ngươi ngoan ngoãn đọc sách, đồng thời nói với bọn nhãi con bên cạnh ngươi, mấy ngày đó kẻ nào mà gây sự, trẫm nhất định sẽ đánh gãy chân nó."
"Con biết rồi."
"Còn nữa, về bảo với a mẫu ngươi, buổi tối bày tiệc."
"Hả, sao a phụ không nói sớm, con ăn no rồi."
Lưu Bang đúng là không nói dối Lưu Trường, chư hầu vương các nơi đều đang tới Trường An, mà Lưu Bang gọi bọn họ tới là để tổ chức một đại hội, giết ngựa trắng, cùng ăn thề. Yến hội tối hôm đó, các hoàng tử đều tới.
"Lần này bày tiệc chủ yếu là vì tiễn chân Như Ý, vài ngày nữa Như Ý sẽ tới đất phong."
Trừ Lưu Doanh rầu rĩ ra thì mọi người lần lượt chúc mừng.
"A phụ, con thì sao, con thì sao?" Lưu Trường loi nhoi hỏi:
"Ngoài ra trẫm chuẩn bị phong Hằng làm Hàn vương, Khôi làm Lương vương, tách nước Hoài Nam ra, phong Hữu làm Ngô vương ..."
Tức thì mọi người đều sững sờ.