Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 127: Sách lược trị quốc của Đường vương. (2)

Chương 127: Sách lược trị quốc của Đường vương. (2)

Lưu Giao mặt tối sầm, hắn nhìn ra rồi, thì ra là tới chỗ mình làm tiền, Sở thái tử Lưu Dĩnh Khách lặng lẽ lau nước mắt, nói:" A phụ, chúng ta giúp nước Đường đi."

Lưu Trường len lén nhìn vị huynh trưởng này, ừ, không tệ, vị ca ca này có thể chơi. Không phải vấn đề hắn dễ lừa, mà là hắn tốt.

"Được rồi, đừng khóc nữa." Lưu Giai chẳng nể nang gì xỉa ngón tay vào trán Lưu Trường:" Còn chơi chiêu này với trọng phụ à? Được, ta nhận thua .. Ta tặng ngươi ít nông nụ, tặng ít ngựa nữa ... Ừ, còn có quân giới, cũng tặng luôn."

Lưu Trường bấy giờ mới cười :" Đa tạ trọng phụ ! Phải rồi trọng phụ, cháu nghe nói nước Sở có không ít tượng nhân ..."

................. ................

"Đại ca! Đệ tới thăm huynh đây!"

Khi Lưu Trường nhảy tung tăng đi vào phủ Tề vương, vẫn có đãi ngộ như thế. Lưu Phì cũng rất thương đứa đệ đệ nhỏ tuổi này, bế nó lên. Đương nhiên hắn cũng mang trưởng tử tới, trưởng tử của hắn tên Lưu Tương, lớn hơn Lưu Trường nhiều, Lưu Trường gọi là do tử.

Đương nhiên vẫn cái trò đó, sau khi quần hiền khóc tang, Lưu Phì lắc đầu, cười khổ hỏi Lưu Trường muốn gì, Lưu Phì còn rộng rãi hơn Lưu Giao, muốn gì cho nấy.


Sau khi thiếu chút nữa khoét rỗng quốc khố nước Tề, Lưu Trường cười toe toét rời đi, trước khi đi nó còn không quên nói với Lưu Tương, lát nữa trọng phụ dẫn ngươi đi chơi.

.......

"Trọng phụ!"

Kinh vương Lưu Cổ liếc Lưu Trường một cái, phất tay:" Ta đã phái người đưa tới nước Đường rồi, bê con dê của nhà Kiến Thành hầu về, sau đó cút xéo."

"Trọng phụ!"

Trường Sa vương thừ người nhìn cái thằng nhóc trước mắt, mặt đầy hoang mang, ta hoàn toàn không quen ngươi, gọi thân thiết thế làm gì.

Trường Sa vương Ngô Thần rất hoảng.

Bởi vì nguyên nhân Lưu Bang lần này triệu tập chư hầu thiên hạ là tổ chức một lần thề nguyện.

Mà nội dung lời thế lần này rất đơn giản, "không phải Lưu thị mà làm vương, thiên hạ cùng đánh!"

Khi Lưu Bang giết ngựa trắng, lấy máu bôi lên mặt, cùng mọi người lập lời thề, Trường Sa vương sợ tới mặt trắng bệch, cơ hồ muốn ngã ra đất.

Tất cả các chư hầu vương đều phải tham gia thề nguyện, Tề vương, Triệu vương, Đường vương, Kinh vương, còn có cả hắn ta là Trường Sa vương. Trong tất cả những chư hầu vương đó, chỉ có hắn ta là không phải họ Lưu, theo nội dung lời thề thì chẳng lẽ hôm nay mình phải chết ở đây.

Thời khắc đó, Ngô Thần sợ tới nghe không ra nội dung tiếp theo nữa, hắn ta hoang mang nhìn xung quanh, quần thần đều lập tức thề theo, hoàng hậu tựa hồ nhìn hắn ta chằm chằm. Các chư hầu vương đều tuốt kiếm thề, ngay cả cái thằng ít đáng tin nhất lúc ngày cũng trang trọng thề: Diệt hết vương không phải họ Lưu trong thiên hạ.

Sau khi buổi hội thề kết thúc, Ngô Thần tới trước mặt Lưu Bang, quỳ xuống.

"Xin bệ hạ trừ bỏ nước Trường Sa." Ngô Thần rất dứt khoát, mở miệng là xin chủ động nhường ra nước Trường Sa:

Chẳng ngờ bị Lưu Bang mắng cho:" Cha ngươi Ngô Nhuế, lập công lao lớn mới được phong là Trường Sa vương, để con cháu ông ấy kế thừa, sao ngươi dám nói lời ấy? Ngươi muốn hủy công huân cả đời của cha ngươi sao?"

Ngô Thần sợ tới choáng luôn, không dám nói gì nữa.

"Hay là ngươi cho rằng, trẫm ngay cả đứa nhóc ngươi mà cũng không dung được, cũng muốn giết, ngươi nghĩ trẫm là loại hoàng đế đó à?" Lưu Bang đưa tay ra suýt nữa đánh Ngô Thần:

Quan hệ giữa Lưu Bang và Ngô Nhuế không tệ, năm xưa Ngô Nhuế là người đi đầu ủng hộ lập Lưu Bang làm hoàng đế.

Ngô Nhuế là người có tầm nhìn xa, lòng dạ nhân hậu, khi cai trị địa phương thi hành chính sách nhân từ, rất được bách tính yêu quý. Các đại thần trong triều nhắc tới ông ta cũng khen không ngớt miệng. Ông ta khác với đám mãng phu Bành Việt, Anh Bố, ông ta là người ôn hòa, sau khi ông ta mất, nhi tử Ngô Thần liền kế thừa tước vị.

Nhìn thấy Ngô Thần ở trước mặt run bần bật, Lưu Bang không đánh hắn, còn kéo hắn lên:" Trước đó Anh Bố mưu phản, ngươi không để ý tới thân tình với hắn, mang quân xuất kích, điều này chứng minh ngươi không phải loại loạn tặc như Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố ... Ngươi yên tâm quay về nước, quản lý Trường Sa cho tốt, đừng để mất mặt a phụ ngươi."

"Vâng!"

Trường Sa vương vội rời đi, còn các chư hầu vương khác chưa đi ngay, dù sao bọn họ cũng không lo Lưu Bang đột nhiên trở mặt chém đầu.

Hiếm khi tông thân Lưu thị cùng tụ tập một chỗ, Lưu Bang chuyên môn mở một yến hội cực lớn, mời những thân thích này, ngay cả những đại thần được ông ta coi trọng cũng được gọi tới.

Thời khắc này Lưu Bang trông hết sức vui vẻ, không có chuyện gì khiến ông ta lo lắng nữa. Chư hầu vương khác họ căn bản đã được diệt trừ, thực lực Lưu thị được tăng cường rất lớn, các hảo huynh đệ đều quay về bên cạnh mình, ông đã chẳng còn gì để lo nữa.

Điều duy nhất làm ông ta có chút không yên tâm chỉ có thái tử Lưu Doanh.

Trên yến tiệc, Lưu Doanh mấy lần đứng lên, muốn đám Sở vương ngồi vào vị trí của mình, biểu thị sự tôn kính với trưởng bối. Nhưng thái độ đó lại làm Lưu Bang vô cùng bất mãn.

"Nhị ca, huynh có để cho mọi ngươi ăn không hả? Trọng phụ vừa mới cắn một miếng thịt, huynh đã mời người đi, thực sự không được thì huynh đợi mọi người ăn xong lại mời được không?" Lưu Trường kêu lên chả kiêng dè gì:

Lưu Doanh cười xấu hổ, bấy giờ mới ngồi xuống.

Người của Lưu thị đều cười vui vẻ, chỉ có hoàng hậu là trông không vui cho lắm, mắt bà quét qua đám chư hầu vương, cũng chẳng biết trong lòng nghĩ gì.


Mà Lưu Trường lúc này sán tới bên Trương Ngao, bắt đầu than thở khóc lóc:" Tỷ trượng, cứ nghĩ tới bách tính nước Đường sống trong dầu sôi lửa bỏng, đệ ngay cả cơm cũng ăn không vào ..."

Mặt Trương Ngao tối đen, bây giờ ta chẳng phải là chư hầu vương nữa mà ngươi cũng không bỏ qua à:" Không phải là ta không muốn giúp đỡ, mà là chẳng có gì cả ..."

"Yển nói với đệ, huynh có hơn 2000 con dê ở Thượng Đảng."

"Ôi ... Ta lấy ra một nửa, tặng cho nước Đường ..."

"Đa tạ tỷ trượng, tỷ trượng nhân nghĩa, bách tính nước Đường sẽ không quên ơn huynh."

Bẫy xong Trương Ngao, Lưu Trường vội vàng đi tìm người bị hại mới trong yến hội. Mấy ngày qua, thằng nhãi này lấy cái cớ vì bách tính nước Đường, kiếm được không ít đồ. Ngay cả Trương Thương cũng nhìn tới sững sờ: Sách lược ăn xin trị quốc của công tử, lão phu chưa từng nghe nói bao giờ, đúng là kỳ tài thiên cổ.

Đột nhiên Lưu Trường nhìn thấy tông chính ở trên nghi thức phong vương, Lưu Trường.

Khi Lưu Trường tiếp tục sách lược ăn xin trị quốc của mình thì Lưu Bang đã vui vẻ cất tiếng hát. Lưu Trường hơi do dự chốc lát rồi quyết định bỏ đi, trị quốc thì trị lúc nào mà chẳng được, nhưng cái thứ này chịu không nổi.

Yến tiệc kết thúc, hôm sau các chư hầu vương rời đi, họ tới nhanh, đi cũng nhanh.

Mà làm cho người ta tiếc nuối nhất là, Trường Thương cũng đi.

Đối với hành vi như ăn xin của Lưu Trường, Trương Thương lấy gan ruột ra nói với nó :" Tiếp tục."

Tiễn Trương Thương đi, Lưu Trường chơi điên mấy ngày rồi bị bắt tới Thiên Lộc Các quen thuộc.

Cái công đang dạy học, Lưu Trường thì lại cúi gằm mặt, gần n hư ngủ mất rồi, mấy ngày trước nó chơi quá điên cuồng, tới giờ vẫn còn mệt.

"Trường!"

Cái công tức giận đánh thức nó:" Chỉ có vài ngày đã nuôi ra cái thói xấu của Nho gia rồi à?"

"Không phải thế ạ, đệ tử nghĩ tới bách tính nước Đường khổ nạn, đêm không thể ngủ ..."

Khi hết giờ học, Lưu Như Ý đột nhiên đứng dậy, đi nhanh tới trước mặt Cái công, quỳ xuống hành lễ.

Sắc mặt Cái công cũng rất trang trọng, do dự chốc lát lấy ra mấy cuốn sách, đưa cho Lưu Như Ý.

Lưu Trường mù mờ nhìn cảnh này, có chút hả hê nói:" Hắn phạm lỗi gì thế?"

"Đệ không biết gì à, mai là Tam ca đi rồi." Lưu Khôi đáp:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất