Chương 128: Ca, đừng đi.
Nụ cười trên mặt Lưu Trường tức thì biến mất, ngớ ngẩn hỏi:" Đi đâu?"
"Nước Triệu, mấy ngày trước tổ chức tiệc tiễn chân, đệ cũng tham gia mà ... Khi đó a phụ nói rồi."
"À, ngày hôm đó đệ đi đọc sách, rời đi sớm."
Bái tạ lão sư xong, Lưu Như Ý nhìn đám đệ đệ, trên mặt hắn mang theo chút quyến luyến: "Sáng ngày mai là ta phải xuất phát tới nước Triệu ... Ôi, mấy ngày trước ta còn vui vẻ như thế, giờ thực sự phải đi rồi, ta lại không nỡ ... Nếu trước đó ta có làm gì không phải, đắc tội với các đệ, mong các đệ thứ lỗi."
Lưu Như Ý nói rồi cúi người hành lễ với đám đệ đệ, đám đệ đệ nào dám nhận lễ của huynh trưởng, vội vàng né đi, liên tục kêu không dám.
"Có ai xin lỗi như ngươi không? Thế nào cũng phải quỳ xuống dập đầu vài cái chứ?" Lưu Trường mặt ra vẻ khinh thường, trong lòng có chút tức giận không rõ nguyên do:
Lưu Như Ý hiếm có không nổi giận, cũng không tiếp tục cãi nhau với Lưu Trường, cười đi tới trước mặt nó, cởi bội kiếm xuống:" Nào, không phải đệ thích thanh kiếm này của ta à, ta chẳng có gì để cho đệ, cho đệ thanh kiếm, nếu nhớ ta, có thể ..."
"Ai mà nhớ ngươi, ngươi đi rồi, đừng nói ta vui thế nào!" Lưu Trường đùng đùng nổi giận, đẩy mắt Lưu Như Ý ra, mặt hầm hầm bỏ đi:
Lưu Như Ý nhìn nó đi xa, cũng không nói gì cả, cùng mấy huynh đệ cáo biệt.
"Huynh trưởng, mong huynh bảo trọng thân thể, gặp đại sự nên tức khác bảo về Trường An, thương thảo với quần hiền, đừng tự ý quyết định ..." Lưu Hằng nói rất nghiêm túc, lại nhắc:" Nước Triệu mới gặp đại loạn, huynh nhất quyết không được nóng vội lập công, tốt nhất có thể hoãn vài năm, đợi nước Triệu khôi phục mới làm chuyện lớn. Chuyện như làm đường xây cầu, gia cố thành trì, tuy đều là chuyện tốt, nhưng nếu quá vội vàng làm sẽ thành chuyện xấu.
"Ta biết rồi, đệ cự yên tâm đi."
"Huynh trưởng! Đệ không muốn huynh đi." Lưu Khôi rơi nước mắt, nắm tay Như Ý, quyến luyến không rời:
"Không sao, đất phong của đệ cách ta rất gần, đợi vài năm nữa, chúng ta cùng đi săn."
Lưu Như Ý tiễn biệt mấy đệ đệ, quay trở về điện, Lưu Doanh đã đợi hắn, trông có vẻ không vui lắm, mặt đanh lại.
Lưu Như Ý cười gượng:" Huynh trưởng, đệ biết huynh có ý tốt, nhưng đệ sớm muộn cũng phải tới đất phong."
"Nhớ viết thư cho ta, bất kể gặp chuyện gì, đều phải nói cho ta biết." Lưu Doanh không khuyên gì cả, chỉ căn dặn:
Lưu Như Ý ôm huynh trưởng một cái thân thiết, Lưu Doanh dặn dò rất nhiều, tới tận đêm mới đi, không quấy rầy Như Ý nghỉ ngơi.
Hôm sau Lưu Như Ý chuẩn bị sẵn sàng, được đám cận thị tháp tùng, sắp lên đường rời Trường An.
Như Ý vừa tới bên xe ngựa liền thấy một bóng người nhỏ bé đứng đó, hắn bất ngờ lắm, đi tới trước mặt nó, khom lưng xuống, cười:" Đệ tới tiễn ta à?"
Lưu Trường ngẩng đầu lên, mặt mang dấu nước mắt:" Ca, huynh không đi có được không?"
Lưu Như Ý không đáp, lời cần nói cũng đã nói hết rồi, ngồi xuống ôm Lưu Trường thật chặt, không ngờ giờ nhận ra, rời hoàng cung, người hắn nhớ nhất lại là đứa đệ đệ thường xuyên đối đầu với mình.
Lưu Trường không nói, cũng ôm cổ Lưu Như Ý thật chặt, khóc cũng rất lâu, nó thích náo nhiệt, thích tất cả người thân lúc nào cũng quây quần bên cạnh, nhưng nó dần nhận ra, đó là chuyện không thể rồi.
Lưu Như Ý đi rồi, trong hoàng cung cũng dần trở nên buồn tẻ.
Lưu Trường trừ theo Cái công luyện tập kiếm pháp thì thời gian còn lại lêu lổng trên đường phố Trường An.
Từ sau khi Phó Khoan trở về, đám Phó Tinh không lên đường phố lần nào nữa, tức thì Lưu Trường mất đi địch thủ, phóng mắt nhìn khắp Trường An không còn đối thủ nữa, hết sức cô đơn.
"Xông lên!"
Lưu Trường đứng trên chiến xa nhỏ, tay vung lên, Hạ Hầu Táo điều khiển chiến xa nhỏ xung phong, cả đám nhóc chạy hùng hục phía sau. Lưu Trường ngẩng cao đầu. Nơi chiến xa đi qua, già cả ốm yếu không ai không sợ hết, bách tính chẳng ai không né đi, cũng tính là một mạch xông tới, chẳng có đối thủ.
Thực ra bách tính cũng chẳng sợ gì Lưu Trường, đám người Lưu Trường không từ chuyện gì không làm, nhưng không bắt nạt bách tính, còn thường xuyên tặng đồ cho bọn họ, khi là lương thực, lúc là công cụ, hoặc chỉ là ít hoa quả trộm trong vườn của huân quý. Thanh danh Thất công tử trong dân gian rất lớn, rất được bách tính yêu quý, bọn họ sợ là sợ cái thằng đánh xe ấy, thằng bé đánh xe không tệ, nếu không đánh xe còn tốt hơn.
Điều này khiến Lưu Trường cảm thụ được cái cảm giác Hạ Hầu Anh trong thiên quân vạn má phá ra một con đường máu, xông về phía trước, không ai ngăn nổi là sao.
Đó là nguyên nhân vì sao Lưu Trường luôn để Hạ Hầu Táo đánh xe, chẳng vì cái gì khác, chỉ để dọa người ta.
Lưu Trường đứng trên chiến xa nhỏ hóng gió, khỏi nói đắc ý thế nào.
Kỹ thuật của Hạ Hầu Táo xem như có tiến bộ lớn, nghe nói a phụ nó tặng cho nó một cỗ chiến xa thực sự, đích thân dạy nó ba ngày, đến ngày thứ tư Hạ Hầu tướng quân nổi giận đập nát chiến xa.
Khi Lưu Trường dương dương đắc ý chợt xuất hiện một đội nhân mã, đối phương cũng ngồi chiến xa, trước sau có giáp sĩ mở đường, còn có kỵ sĩ qua lại, oai phong lẫm liệt.
"Tấp sang bên! Dừng!"
Lưu Trường kêu lớn, Hạ Hầu Táo hoàng sợ ghìm cương ngựa, quay xe quá gấp, chiến xa tức thì nghiêng đi, Lưu Trường bay ra ngoài, vừa vặn ngã trước chiến xa kia. May mà bất kể là Hạ Hầu Táo hay Lưu Trường, thậm chí là bách tính Trường An đều đã tích lũy được không ít kinh nghiệm. Lưu Trường hai tay bảo vệ đầu, lăn vài vòng nhảy lên, chẳng làm sao hết. Còn về phần Hạ Hầu Táo, khi nó phát hiện không khống chế được xe đã sớm nhảy ra ngoài rồi.
"Ngươi thân là đánh xe, sao có thể vứt bỏ chủ quân tự nhảy ra khỏi xe!?" Lưu Trường ngồi trên mặt đất, mắng chửi Hạ Hầu Táo:" Loại như ngươi trên chiến trường không chết trong tay kẻ địch cũng bị chủ quân của mình chém đầu."
Hạ Hầu Táo ủy khuất nhìn nó:" Thần đã ba lần không bị ngã rồi mà."
"Vớ vẩn, người bị ngã là ta."
Hai đứa bé đang tranh cãi, đội nhân mã kia dừng lại.
Nam nhân trên chiến xa lạnh lùng nhìn hai người bọn chúng, Lưu Trường bấy giờ mới chú ý tới người này, người này vóc người đậm chắc, tuy không cao lớn nhưng vạm vỡ, trên mặt có vài vết thương, trông hơi khiếp người. Lưu Trường lại chẳng sợ, ngẩng đầu lên, nghênh ngang nhìn hắn:" Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?"
Người kia hỏi tả hữu:" Phóng xe trong thành, nên coi tội gì?"
"Đụng phải người khác thì thích chữ, đánh ròi, chưa đụng phải thì cạo râu, cạo đầu."
Lưu Trường cười khẩy:" Cạo râu? Ngươi xem xem ta có râu không?" Nói rồi xoay người cho đối phương xem khuôn mặt trắng nõn của mình.
"Tuổi chưa tới mười lăm, phải làm sao?" Người kia lại hỏi:
"Phạt cha nó!"
Lưu Trường lại càng vui hơn:" Tốt, tốt, ngươi có giỏi đi cạo râu cha ta đi!"
Người kia nhìn Lưu Trường chốc lát mới hạ lệnh:" Bắt lại!"
Đám giáp sĩ xông thẳng tới, Lưu Trường kêu lên:" Gia phụ Hán đế, ta là Đường vương, ai dám bắt ta?"
Thế nhưng đám giáp sĩ kia hoàn toàn không do dự, trực tiếp xách Lưu Trường lên, quần hiền nhìn thấy đại vương bị bắt, la hét muốn xông tới. Nhưng khi nam nhân kia lạnh lùng nhìn bọn chúng, bọn chúng tác thì rét luôn, tan đàn xẻ nghé. Lưu Trường nhìn đám nhóc con không có nghĩa khí, mắng to:" Các ngươi đợi đó cho ta, ta thế nào cũng cạo đầu các ngươi."
Lưu Trường cứ như thế bị bắt đi, xe ngựa thong thả đi về phía hoàng cung.
Lưu Trường bị một kỵ sĩ ôm ngang lưng, đi bên cạnh xe ngựa.
"Tướng quân, nhìn một cái liền biết ngài trị quân rất nghiêm, là danh tiếng hiển hách, xin hỏi quý tính? Ta có thể nhắc tới với a mẫu, a mẫu rất thương ta, khẳng định sẽ vô cùng tán thưởng ngài."
"A tướng quân, râu ngài đẹp quá, nuôi thế nào đấy."
Vị tướng quân kia hoàn toàn không để ý tới Lưu Trường luôn mồm làm ồn, còn chẳng thèm nhìn nó lấy một cái. Xe ngựa dừng lại ở trước cửa hoàng cung, vị tướng quân kia xuống xe, nhận lấy Lưu Trường từ tay kỵ sĩ, kẹp nó vào nách, hiên ngang đi vào hoàng cung.