Chương 130: Đợi ta lớn lên.
Lời của Hàn Tín tuy thâm ảo, nhưng nếu muốn tổng kết lại một cách đơn giản chỉ là hai chữ hậu cần, không có quốc lực cường đại, căn bản không thể đánh bại Hung Nô, người ta đánh tiêu hao cũng đủ chết ngươi. Mà Đại Hán thiếu ngựa cỡ nào? Từ sau khi kiến lập Đại Hán, Lưu Bang thậm chí không thể kiếm được sáu con ngựa cùng màu. Căn cứ vào ghi chép, chuồng ngựa của hoàng thất chỉ có hơn trăm con chiến mã.
Đại thần phụ trách mảng này là Hạ Hầu Anh.
Trong mười năm qua, số lượng chiến mã của Đại Hán đang tăng lên nhanh chóng, tuy nhiên trong quá trình đó tổn thất một lần. Bây giờ mấy nghìn thớt chiến mã này đem so với hơn chục vạn chiến mã của Hung Nô, căn bản không cùng đẳng cấp.
Không chỉ Đại Hán, thực ra chiến mã thời Chiến Quốc cũng không nhiều, chỉ hai nước Tần, Triệu là nhiều chiến mã hơn một chút, mà hơn cũng chẳng là bao. Năm xưa Lý Mục của nước Triệu có thể đánh bại Hung Nô là nhờ vào tỏ ra yếu thế, khiến thiền vu Hung Nô lơi lỏng, lại vờ bại đối phương, sau đó thừa lúc đối phương xâm nhập vào sâu trong đất Triệu, mở rộng hai cảnh phản kích bọc sườn, đại phá Hung Nô.
Cách này rất hay, nhưng Mạo Đốn dù sao cũng không phải là Đầu Mạn, chưa chắc dễ dang mắc bẫy, huống hồ chiêu này đã dùng một lần.
"Vậy .... Đệ tử đi nuôi ngựa à?" Lưu Trường hỏi:
Hàn Tín nổi giận:" Thân là quân vương, sao có thể tự mình đi làm chuyện nuôi ngựa?"
"Vậy ý sư phụ là gì?"
"Viết thư cho Trương Thương, nay Hung Nô thôn tính các bộ lạc, vì Mạo Đốn làm việc tàn nhẫn, có rất nhiều bộ lạc không muốn đi theo Hung Nô, bảo Trương Thương lôi kéo bọn họ, để bọn họ tới nước Đường, nuôi ngựa cho nước Đường ..."
Lưu Trường thấy việc thiếu ngựa rất nghiêm trọng, nó còn muốn dẫn một đội kỵ binh đánh cho Hung Nô chạy té đái, chứ lên thảo nguyên dựa vào hai chân sao được.
Phải triệu tập quần hiền bàn kế thôi.
Trong phủ Phàn Khoái, Lưu Trường ngồi ở thượng vị, quần hiền chia trái phải, chỉ là lúc này trải qua sự trấn áp mạnh tay của Tào thừa tướng, tâm tình của quần hiền có hơi sa sút, không được hăng hái như bình thường. Trưởng bối trong nhà bọn họ cũng thông đồng với Tào thừa tướng, toàn lực ủng hộ hành vi của Tào thừa tướng.
Tào thừa tướng vừa tới Trường An đã thu được vô số lời tán dương, dù sao ông ta chỉ dùng ba ngày để cải thiện trị an của Trường An một cách triệt để, ba ngày rồi chưa nghe nói có nhà huân quý nào mất trộm, đường phố yên ắng, không cần thi thoảng có tiếng la hét ầm ầm như có kẻ tạo phản nữa.
Lưu Trường không để ý chuyện đó, nó đang có vấn đề quan trọng hơn Tào tặc, ngẩng đầu lên nói:" Các vị chớ lo, Tào tặc vừa tới Trường An, thanh danh chưa lớn, chúng ta lại được lòng dân, thanh danh vang dội, ông ta đố kỵ với chúng ta, bởi thế mà ra tay đả kích ... Chúng ta không cần so đó với ông ta, đợi ta lớn lên, ông ta nhất định đã già, quả nhân nhất định sẽ kẹp ông ta vào nách, đi quanh Trường An ba vòng."
Quần hiền bấy giờ mới tích cực lên đôi chút.
Lưu Trường nhìn tả hữu, buông một tiếng thở dài.
Lữ Lộc đang định lên tiếng, Chu Thắng Chi đã vội giành trước, kêu lên:" Đại vương vì sao lại thở dài?"
"Quả nhân nghĩ tới bách tính nước Đường chịu khổ nạn ... Các ngươi không biết, cả cái nước Đường mà không tìm ra nổi 100 con chiến mã."
Tiêu Diên thật thà nhất bọn, ngơ ngác hỏi:" Khổ nạn của bách tính nước Đường thì liên quan gì tới ngựa ạ?"
" Con người ngươi sao lại thiếu lòng trắc ẩn như thế? Bách tính nước Đường đã không có chiến mã, mà ngươi còn ở đây phản bác đại vương à?" Lữ Lộc rốt cuộc cũng tìm được cơ hội lên tiếng, vội vàng quát, tiềm chất nịnh thần bộc lộ hoàn toàn:
"Quần hiền có diệu kế gì?" Lưu Trường hỏi:
"Đại vương, trong nhà thần có ngựa, đại vương muốn bao nhiêu?" Hạ Hầu Táo kích động nói:
"À ... Hạ Hầu Anh tướng quân vẫn còn ... Thôi vậy."
"Đại vương, trong phủ bọn thần ai cũng có ngựa, chúng ta đợi trời tối đi trộm là được." Chu Thắng Chi hiến kế:
Lưu Trường sáng mắt, nhưng nhớ tới cái bản mặt hung tàn của Tào Tham, ánh mắt liền ảm đạm:" Ôi, thế nhưng gian thần nắm quyền ..."
Mọi người hùa vào chửi mắng Tào Tham, nhất thời không đưa ra được chủ ý gì, Trần Mãi thong thả đứng dậy hỏi:" Đại vương cớ chi không đi mua ngựa, đưa tới nước Đường?"
"Đúng rồi, mua không phải là xong à? Bỏ tiền ra mua thì Tào Tham làm gì được chúng ta?"
Lưu Trường choàng tỉnh, bình thường làm ăn không vốn quen rồi, quên mất là còn có thể bỏ tiền ra mua đồ:" Mua thế nào?"
Trần Mãi tiếp tục nói:" Trước kia có Hồ thương tới Trường An bán ngựa, nhưng nay không còn nữa. Có điều trong Trường An, toàn là nhà đại hộ, trong nhà họ đều có ngựa cả, chỉ là ngựa rất quý, chỉ sợ là phải bỏ ra nhiều tiền thôi."
"Cái đó thì dễ! Đại trượng phu há lại để vài đồng tiền thối làm khó." Lưu Trường hùng hồn nói:" Trong nhà ta có chút tài sản, vì bách tính nước Đường, ta nguyện dùng ba tấc lưỡi này đi thuyết phục phụ mẫu trong nhà."
Nó lại nhìn mọi người:" Chư vị có thể giúp ta hỏi xem, không thể ép mua, nếu không Tào Tặc sẽ tìm tới nhà. Chỉ cần là ngựa, bất kể là què, là nhỏ, là đực, là cái, dù là lừa cũng lấy."
"Đại vương, Lừa thì làm được gì?"
"Có thể vận chuyển lương thực?"
"Vậy què thì sao?"
"Đợi các ngươi lớn lên vài tuổi sẽ biết."
Cả đám tức thì bắt đầu hành động, còn Lưu Trường tất nhiên cũng đi thuyết phục a mẫu.
"A mẫu ~~~~"
Lần này Hàn Tín thực ra không lừa Lưu Trường, nước Đường đúng là rất thiếu ngựa, bởi vì Trường An nhiều lần gom tuấn mã của vùng Đường, Triệu về triều đình để sử dụng. Ở nước Đường, ngựa còn quý hơn cả trâu, nghĩ tới trước kia nơi đó từng là bãi nuôi ngựa lớn nhất của Tấn Triệu, không khỏi cảm thán.
Lữ hậu cũng rất chú ý tới chuyện này, bà biết nước Đường thiếu ngựa, khi Lưu Trường đề cập tới chuyện này, bà trực tiếp đi tìm Hạ Hầu Anh chia một ít chiến mã cho nước Đường, để nước Đường tự bồi dưỡng chiến mã. Hạ Hầu Anh trong lòng không muốn đâu, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Còn về tiền, Lữ hậu không đưa tiền cho Lưu Trường, trực tiếp phái người đi "mua", đưa tới nước Đường.
Khi Lưu Trường thực hiện được tâm nguyện, dương dương đắc chí, Lưu Bang lại vô cùng phẫn nộ.
Nước Yên truyền tới cấp báo, kỵ binh Hung Nô vượt qua Trường Thành, cướp bóc quận huyện của nước Yên.
Điều này khiến Lưu Bang ý thức được, vị trí Yên vương không thể bỏ trống nữa, ông ta suy ngẫm chốc lát, tìm do tử Lưu Tị.
Lưu Tị còn rất trẻ, nhưng hắn là người võ dũng nhất trong số đám con cháu trưởng thành của tông thất, Lưu Bang rất thích đứa cháu này. Ban đầu ông ta muốn chia Hoài Nam ra, cho đứa cháu này một nửa, nhưng lúc này chỉ đành phải hắn tới nước Yên gian khổ thôi.
Lưu Bang có chút bất đắc dĩ nhìn do tử, căn dặn:" Chỉnh đốn binh mã, toàn lực phòng thủ, nhất định không được lỗ mãng, không được xuất kích.
Lưu Tị cực kỳ nghiêm túc:" Cháu dù chết cũng sẽ chỉ chiến tử ở nước Yên."
Khác với nghi thức phong vương xa hoa của Lưu Trường, nghi thức phong vương của Lưu Tị rất đơn giản, cũng rất nhanh chóng. Sau khi phong vương hắn tức tốc ngựa không ngừng vó tới nước Yên kháng địch. Lưu Hỉ vốn muốn xin Lưu Bang, đổi phong quốc cho Lưu Tị, thế nhưng Lưu Tị không muốn.
Lưu Trường nhỏ tuổi đứng trên tường thành nhìn Lưu Tị suất lĩnh giáp sĩ đi xa, sắc mặt nghiêm trang.
Nó nhìn bầu trời xanh ngắt ở phương bắc, hung hăng nói:" Mạo Đốn .... Ngươi đợi đó cho ta."