Chương 136: Nước Đường cái gì cũng thiếu.
"Ta không hề biết thì ra con của Lưu hầu lại ở ngay trong hoàng cung." Lưu Trường nắm chặt tay Trương Ích Cường không buông, cười tới toét miệng:" Hiện giờ ngươi nhậm chức gì?"
"Được bệ hạ hậu ái, thần làm thị trung."
"Hừ, đường đường con của Lưu hầu, sao lại cho cấp cho chức quan đó, tương lai ngươi theo ta tới nước Đường, ta phong ngươi làm tướng."
Tay Trương Ích Cường bị Lưu Trường nắm chặt, rút ra mấy lần mà không được. Trường Ích Cường tuổi còn rất trẻ, năm nay mới mười lăm mà đã làm thị trung. Điều này không phải chỉ vì hắn có người cha tốt, càng vì bản thân hắn cũng là người tài hoa xuất chúng, rất được Lưu Bang yêu thích. Lưu Bang từng nói với Lưu Doanh: Đợi vài năm nữa có thể để hắn tới làm xá nhân của ngươi.
Hiển nhiên miếng thịt mỡ này đã bị Đường vương nhòm ngó.
"Công tử, thần chỉ là người tới đưa thư."
"Ài, quả nhân thấy ngươi như đã quen, đi nào, quả nhân bày tiệc khoản đãi ngươi."
"Chỗ bệ hạ còn có việc căn dặn."
"Không sao, mai ngươi nói là Đường vương giữ ngươi, quả nhân xưa nay có hiền danh, dù là a phụ cũng phải kính ta ba phần."
Cứ như thế Lưu Trường kéo Trương Ích Cường tới chỗ Lưu Khôi, Lưu Khôi thấy thêm một người, lại nghe nói là con Trương Lương, cũng vội vàng bái kiến. Lưu Trường kéo Trương Ích Cường ngồi xuống, sợ hắn chạy mất.
"Lưu hầu lão nhân gia sức khỏe có tốt không?"
"Thần tới Trường An đã hai năm, qua thư từ biết được, a phụ vẫn khỏe."
"Ài, ngươi xem mấy huynh trưởng của quả nhân ...." Lưu Trường bất lực nói:" Tứ ca ở Hàn, Ngũ ca ở Lương, Lục ca ở Ngô, đều là những nơi tốt ... Không có ngoại địch, không có nội họa, bởi thế người trong thiên hạ đều muốn tới những phong quốc đó. Chỉ có quả nhân là sẵn lòng tới Đại Đường, ai cũng nói Đại Đường ta hiểm ác, lòng sinh sợ hãi ... Bọn họ đều nghĩ thế, miệng không dám nói ra, đều tìm đủ các cớ, nói cái gì mà phải chiếu cố người già, nói là tuổi cao, tuổi nhỏ, thực ra là sợ hết."
"Ích Cường có muốn tới không?"
Lưu Trường đột nhiên hỏi.
Trương Ích Cường nghiêm nghị đáp:" Nước Đường hiểm ác như thế, thần lòng sinh sợ hãi, không dám tới.
Lưu Trường tức thì sững người, nói không ra lời, còn Lưu Khôi ở đối diện thì cười phá lên:" Trường đệ, đệ cũng quá xem thường nhi tử của Lưu hầu rồi. Những lời của đệ chỉ lừa được đám hảo hữu, sao lừa được Trương thị trung?"
Lưu Trường có chút xấu hổ, lại lập tức nói:" Ài, chẳng qua vì nước Đường không có ai để dùng, quản nhân mới phải dùng tới hạ sách này .... Bách tính nước Đường thực sự quá khổ.
Thấy Lưu Trường lại tung chiêu "bách tính nước Đường" ra, Trương Ích Cường lần nữa nói:" Với sự nhân đức của đại vương, với tài năng của Trương tướng, chỉ cần đại vương tới phong quốc, sĩ nhân thiên hạ đều đi theo, tới khi đó đại vương không cần lo không người để dùng nữa."
Lưu Trường lần đầu tiên thua thiệt ở mặt ăn nói, điều này làm nó bất bình, ngẩng đầu lên, bày kiểu ngồi chống chân lưu manh gia truyền, lớn tiếng nói:" Ta nói thẳng với ngươi, cái nước Đường này, ngươi muốn cũng phải đi, không muốn cũng phải đi."
"Nếu như thần không muốn đi thì đại vương sẽ làm thế nào?"
"Ta sẽ bảo Loan Bố trói ngươi lại, dù bắt cũng phải đưa ngươi tới nước Đường!"
"Trường đệ!" Lưu Khôi cắt ngang Lưu Trường, gượng gạo nhìn Trương Ích Cường:" Liệt đệ vô lễ, mong thị trung thứ tội. Trường đệ, còn không mau tạ tội với thị trung."
"Ha ha ha, Trương thị trung, quả nhân vừa rồi nới giỡn ... Ngươi đừng để trong lòng."
Lưu Trường lần nữa nở nụ cười, cười rất sáng lạn, không biết vì sao, trong lòng Trương Ích Cường lại cứ thấy rờn rợn. Hắn ở Trường An đã vài năm, tất nhiên biết ác danh của Đường vương, chẳng lẽ mình không đi, nó sẽ phái người bắt trói mình đưa đi thật sao?"
Trương Ích Cường đột nhiên thấy, Trường An cũng trở nên nguy hiểm rồi, xem ra mình cũng phải mau chóng kiếm chỗ tu đạo thôi.
Ăn cơm xong, Lưu Trường quyến luyến tiễn biệt Trương Ích Cường.
Về tới Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu lại đang chuẩn bị y phục mùa đông cho Lưu Trường.
"A mẫu!!"
Lưu Trường nhào tới muốn hôn, Lữ hậu lại đưa tay giữ lấy trán nó, không cho nó tới gần, lại ghét bỏ nhìn cái mặt bóng nhẫy của nó:" Con đi rửa sạch mặt đi đã, ăn cơm xong không biết lau, sao hả, muốn để tất cả mọi người biết con ăn thịt à?"
Lưu Trường lau lung tung trên mặt rồi lại muốn tới gần, Lữ hậu chỉ đành lấy khăn tay ra, lau sạch mỡ trên mặt nó.
"A mẫu, Lưu hầu trả lời thư của con rồi, nói rất cảm tạ sự hậu ái của con."
"Con gặp được nhi tử của ông ấy, hắn mới mười lăm tuổi đã làm thị trung rồi."
"A mẫu, con muốn để nhi tử ông ấy làm xá nhân cho con, được không?" Lưu Trường nhìn Lữ hậu đầy trông mong:
Lữ hậu nhìn nó một cái:" Trương Ích Cường rất được a phụ con yêu thích, là người a phụ con để lại cho đại ca con, sao có thể theo con tới nước Đường. Huống hồ, chẳng phải Cái công đã tiến cử cho con không ít đệ tử tới nước Đường sao?"
"Ài, ra là để cho đại ca ..." Lưu Trường có chút thất vọng:" Được rồi, vậy con không bắt cóc hắn nữa, đại ca thật may mắn, vừa thành thân lại có nhân tài."
"A mẫu, nếu đã không thể cho con Trương Ích Cương, vậy hay là cũng cho con cưới vợ đi? Con thấy thứ nữ của Tào thừa tướng không tệ ... À phải rồi, Quán A có một tỷ tỷ, đặc biệt ôn nhu ... Còn có cả Lô Tha Chi ..."
Lưu Trường vừa nói tới đó đã cảm thấy một luồng sát khí, nó ngẩng một cái, thấy ngay a mẫu không biết từ khi nào đã cầm gậy gỗ, khe khẽ đánh lên tay:" A mẫu, con đùa, con đùa đấy ... Con đi đọc sách đây … á … á … con đùa mà … á "
..................... .....................
"Ngũ ca, huynh nói a mẫu có bất công không, nhị ca sắp thành gia, a mẫu vui vẻ như thế. Đệ nói muốn thành gia, a mẫu lại đánh đệ."
"Trường đệ, a mẫu đã nói, người làm quân vương phải lấy quốc sự làm trọng, đệ vẫn còn nhỏ, không thể nhiễm thói xấu đó." Lưu Khôi lắc đầu, rồi lại an ủi:" Tuổi khác nhau phải làm chuyện khác nhau, đợi đệ tới tuổi, a mẫu tất nhiên sẽ an bài hôn sự cho đệ."
"Ài ..." Lưu Trường nằm sấp trên giường, đột nhiên thở dài:
"Sao thế?"
"Đệ có hơi nhớ Như Ý, huynh nói xem hắn có thích ứng được với thủy thổ nước Triệu không? Hắn đã ăn cơm chưa?"
" Chuyện này ..." Lưu Khôi xoa đầu Lưu Trường:" Yên tâm đi, nhị ca thành gia, tam ca nhất định sẽ về, tới khi đó đệ có thể tự mình hỏi rồi."
............. ..............
Cùng lúc này Lưu Bang đang ngồi trên giường nhìn Lưu Hằng quỳ trước mặt, thần sắc có chút kinh ngạc.
"Người làm đại vương không ai chê lãnh thổ mình quá lớn, đều hi vọng có được nhiều đất đai hơn. Sao ngươi lại mong giảm thiểu đất phong của mình?"
"Phụ hoàng, còn tự biết tài năng của mình, con không có tài như đại ca, tam ca, bên cạnh không có hiền tài như Tào Tham, Trương Thương phò tá, chỉ sợ khó mà quản lý tốt vô số quận huyện nước Hàn, sẽ phụ kỳ vọng của phụ hoàng ... Bởi thế thỉnh cầu phụ hoàng giảm bớt đất phong của con ..."
Lưu Bang vuốt râu nhìn Lưu Hằng:" Thì ra tới chỗ trẫm đòi người."
Lưu Hằng vội bái lạy:" Không dám nhi thần thật lòng ...."
"Được rồi, tâm tư của ngươi qua mắt trẫm được hay sao?" Lưu Bang không vui cắt lời hắn, nói:" Về đi, muốn người cứ nói thẳng, đừng lằng nhằng."
Lưu Hằng cúi đầu, không dám nói thêm.
Lưu Bang trầm tư chốc lát:" Để Phó Khoan làm quốc tướng của ngươi đi, ngày mai ngươi đi bái kiến ông ấy. Nhớ, phải nghe lời ông ấy, tương lai tới đất phong, cũng lấy ông ấy làm chủ ... Nghe nhiều hỏi nhiều ..."
"Nhi thần bái tạ phụ hoàng."
Lưu Hằng bái lạy, Lưu Bang phất tay, mất kiên nhẫn bảo hắn đi mau.