Chương 141: Công tử Trường muốn học bắn cung.
Trong Thiên Lộc Các, hôm nay không biết làm sao, Lưu Trường cứ nhìn Lưu Khôi trước mặt cười toe toét, đến giờ nghỉ nó càng nhìn dữ hơn, càng nhìn cười càng tươi.
Lưu Khôi bị nó nhìn tới thiếu tự nhiên.
"Đệ cười cái gì?"
"Ngũ ca, trước tiên huynh đứng lên, đứng lên đi."
Lưu Khôi chỉ đành đứng lên, Lưu Trường liền đứng ở bên cạnh hắn, đắc ý nói với Lưu Hằng:" Tứ ca, huynh xem, có phải đệ cao hơn Ngũ ca rồi không?"
Lưu Hằng ngẩng đầu nhìn, tức thì ngớ người, đúng là thế thật, từ bao giờ Lưu Trường đã cao hơn Lưu Khôi rồi, ai cũng coi nó là thằng nhóc nghịch ngợm, nên luôn coi nó nhỏ hơn tuổi thật, vậy mà ….
Vai của Lưu Trường đã cao hơn Lưu Khôi nửa nắm đấm rồi. Lưu Hằng vốn không chú ý tới, a phụ và a mẫu đều không cao lắm, sao thằng nhóc này lại lớn nhanh như vậy? Mấy đứa nhi tử của Lưu Bang đều không tính là cao lớn, duy chỉ Lưu Trường là ngoại lệ.
Chẳng lẽ vì mẹ ruột của nó.
Lưu Hằng biết sự thực, chỉ là chưa từng gặp mẹ ruột của Lưu Trường, chỉ biết là người Thường Sơn Chân Định, họ Triệu.
Nhưng mà cũng chưa từng nghe nói trong người họ Triệu ở đất đó có ai cao lớn uy mãnh.
Lưu Trường rất vui, nó tiếp tục nói:" Hai ba năm nữa thôi, a phụ không đánh được đệ nữa rồi!!"
Lúc này đã là nửa năm sau đại hôn của thái tử, chính là mùa hoa quả đưa hương, Lưu Trường căn bản không thể ngồi yên được nữa, nó ngày ngày dẫn quần hiền đi thưởng thức hoa quả các nơi. Đi nhiều nhất là nhà Kiến Thành hầu và Hợp Dương hầu, không ít lần bị hai người này đuổi đánh.
Hiện giờ ánh mắt của Tào Tham đặt ở địa phương, muốn tiến thêm một bước giảm bớt thuế má, nghe nói a phụ không cho. Có điều với quần hiền Trường An mà nói, đây là chuyện tốt, Tào tặc rốt cuộc không nhìn chằm chằm vào bọn chúng nữa, bọn chúng có thể tiếp tục tiêu sái rồi.
"Chát ~~~~"
"Chát!"
"Chát!"
Cái công mấy lần xuất kiếm, Lưu Trường linh hoạt đón đỡ, di chuyển liên tục, cản tới bốn năm chiêu liền của Cái công, bên ngoài nhìn vào hai người có vẻ đấu ngang tay. Cái công đột nhiên đổi một tay thành hai tay, một chiêu chém xiên đầy bá đạo, đánh bay kiếm gỗ của Lưu Trường.
Lưu Trường sững sờ chốc lát:" Sư phụ sao đột nhiên lại dùng kiếm chém."
Cái công nheo hai mắt:" Trước đó ta không dùng đòn chém, không phải vì ta không biết, vì ngươi khi đó còn chưa xứng cho ta dùng."
"Ý sư phụ là, hiện giờ đệ tử đã ép sư phụ không thể không dùng chiêu chém phải không?"
"Nói vậy cũng đúng, ngươi đã có tiến bộ lớn ... Nhưng, đừng nhiễm thói xấu kiêu ngạo tự mãn của Nho gia. Nhớ lấy, kiếm, một chiêu có thể định sinh tử, bất cẩn một chút là không có cơ hội thứ hai. Bởi thế bất kể lúc nào cũng không được phép xem thường đối thủ của ngươi, vĩnh viễn đừng đắc chí."
"Đệ tử biết rồi, chỉ là bây giờ đệ tử không tìm được người luyện kiếm nữa, Loan Bố sớm không còn là đối thủ của đệ tử! Đệ tử chỉ vài chiêu là có thể dễ dàng đánh bại hắn."
Cái công cười nhạt:" Ngươi có thể dễ dàng đánh bại hắn là bởi vì ngươi là chủ của hắn, hắn không dám đả thương ngươi, bởi thế không dám toàn lực tấn công. Ngươi lại chẳng phải kiêng kỵ gì. Nếu ngươi không có thân phận này, Loan Bố một chiêu có thể chém đầu ngươi."
Lưu Trường không phản bác, nghiêm túc nói:" Đệ tử nhất định luyện kiếm thật tốt."
"Không!" Chẳng ngờ Cái công lại lắc đầu:" Ngươi không phải hào hiệp đường phố, biết sơ qua kiếm pháp là đủ dùng, lên chiến trường vẫn phải dùng cung."
"Trương kia ta lo ngươi làm bản thân bị thương, cho nên để ngươi luyện kiếm, nay xem ra ..." Cái công quan sát Lưu Trường, thân thể nhỏ tuổi của nó mà thấp thoáng có cơ bắp:" Ngươi có thể luyện cung nỏ rồi, trong quân trận, có thể không biết dùng kiếm, nhưng không thể không biết kỵ xạ."
"Được ạ! Được ạ!" Mắt Lưu Trường sáng lên, nó luôn thích bắn cung, khi lão thái công còn sống, từng tự mình làm cho nó một cái cung nhỏ bằng gỗ, mấy mũi tên không đầu. Chỉ là sau đó nó chơi cung trong hoàng cung, bắn một phát trúng trán Lưu Bang, từ đó trở đi nó không còn nhìn thấy cây cung nhỏ đó nữa.
Nay sư phụ lại bảo nó chơi cung, nó đương nhiên là vô cùng mừng rỡ.
"Vậy khi nào sư phụ dạy đệ tử bắn cung."
"Ngươi phải tìm người khác dạy, ta không dạy được."
"Vì sao ạ?"
"Ta không biết dùng cung!"
Lời Cái công đã đốt lên khao khát muốn học cung của Lưu Trường, lúc luyện kiếm có hơi thiếu tập trung. Cái công giỏi kiếm nhưng không hiểu cung, vậy mình nên tìm ai? Trong số quần thần cũng không nghe nói ai đặc biệt giỏi bắn cung, a mẫu liệu có phản đối mình học cung không?"
Lưu Trường suốt ngày nghĩ chuyện này, tâm trí để đi đâu.
Nó và mọi người ngồi trong vườn quả, ăn hoa quả, nịnh thần Chu Thắng Chi nhận ra ngay thần sắc đại vương hơi khác thường, hỏi:" Đại vương nghĩ gì thế?"
"Quả nhân muốn học bắn cung, không biết ai giỏi bắn cung không? Phàn Kháng, Vũ Dương hầu có biết bắn cung không?"
Phàn Kháng lắc đầu:" Chưa bao giờ thần thấy a phụ dùng cung ...
"Hạ Hầu Táo?"
"A Phụ thần chỉ biết đánh xa."
"Trần Mãi?"
"Cái này ... Gia phụ là mưu thần mà."
"Đại vương! Đại vương!" Quán A đột nhiên kêu lớn, quần hiền nhìn sang nó, Quán A mở to mắt kêu:" Gia phụ giỏi bắn cung."
"Ồ, ngươi chắc chứ?
"Đương nhiên ạ, mọi người không phải trước đó nhìn thấy rất nhiều người cỏ ở nhà thần sao? Đều là a phụ dùng để bắn cung đấy, ông ấy thường ngay coi đó làm giải trí."
"Quá tốt rồi!" Lưu Trường vỗ đùi kêu lớn:" Lộc, Chủng, các ngươi về nhà kiếm con dê, lát nữa chúng ta tới phủ Toánh Âm hầu!"
Khi bọn chúng đang thương lượng, đột nhiên có người ở xa quát:" Kẻ nào đó?"
Nghe thấy tiếng quát, quần hiền tức thì nhảy dựng lên, không nói một lời, quay đầu chạy ngay. Lưu Trường thấy trong lòng Quán A ôm đầy quả, chạy ở cuối cùng, mắng nó:" Ngươi muốn bị bắt à? Vứt đi!"
Mọi người chạy ra khỏi vườn quả lớn của nhà Hợp Dương hầu, tan đàn xẻ nghé.
............... ...............
"Trọng phụ!" Lưu Trường tươi cười đứng trước mặt Quán Anh cúi người hành lễ, Lữ Lộc ở sau lưng bế một con dê nhỏ trộm ở trong nhà:
Quán Anh ngần ngừ, không dám đáp lễ:" Công tử ... Thần không giống người khác, phải phụng dưỡng rất nhiều trưởng bối, không có gia sản gì ..."
"Trọng phụ, cháu và Quán A là bằng hữu, lần này tới thăm trọng phụ, không có ý gì khác." Lưu Trường nói rất chân thành
Quán Anh vẫn có chút do dự :" Tâm ý của công tử thần xin nhận, nhưng con dê này mong công tử mang về đi."
"Trọng phụ đừng khách khí."
Quán Anh mời mấy người bọn chúng ngồi xuống, Lưu Trường ân cần hỏi thăm, làm Quán Anh càng nghe càng nơm nớp lo sợ. Thanh danh của Đường vương ở Trường An, tới phụ nhân trẻ nhỏ còn biết, phàm là quần thần nghe Đường vương gọi một câu trọng phụ, không có ai là không sợ, còn chằng bằng để nó mắng lão thất phu còn yên tâm hơn.
Trước đó đại hôn thái tử, Đường vương đi khắp nơi gọi trọng phụ, vì bách tính nước Đường chịu khổ nạn mà "quyên góp từ thiện", một tiếng trọng phụ là bay mười vạn gia sả
Tán gẫu một hồi, Lưu Trường đột nhiên thở dài sườn sượt:" Trọng phụ không biết, nước Đường ba mặt là Hung Nô, trong có tặc khấu, bách tính sống trong dầu sôi ..."
Tới rồi, tới rồi, lại là cái câu giết người đó, Quán Anh vội cắt lời:" Thần biết ý đại vương, thế nhưng trong nhà ..."
"Không phải, trọng phụ, ý cháu là tương lai cháu tới nước Đường, phải đối kháng với Hung Nô, nhưng không hiểu kỵ xạ. Biết trọng phụ luôn thống soái kỵ binh cho a phụ, am hiểu kỵ xạ nhất, bởi thế tới thỉnh giáo, mong trọng phụ dạy bảo!" Lưu Trường trang trọng bái Quán Anh:
Quán Anh vẫn do dự, ông ta thực sự không muốn có chút dính líu nào tới vị Đường vương phiền toái này.