Chương 144: Luôn có người phải bỏ lại đau khổ. (2)
"A mẫu."
Một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên nắm lấy cánh tay Lữ hậu.
Lữ hậu ngẩng đầu lên, trong lúc mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt Lưu Trường, mặt lem nhem như mèo mướp.
Lưu Trường tiếp tục nói:" A mẫu, người đã một ngày không ăn uống, đi ăn cơm đi, con thay a mẫu quỳ nơi này."
Lữ hậu không đáp, Thúc Tôn Thông ở bên nhắc nhỏ:" Đại vương, hoàng hậu và thái tử phải ..."
"Tên hủ nho ngươi, cầm mồm cho ta! Ta đã mất cha, ngươi muốn giết mẹ ta sao?" Lưu Trường đứng bật dậy, ánh mắt hung bạo:
Thúc Tôn Thông khiếp đảm, chân bất giác nhũn cả ra, người lảo đảo lùi lại, tích tắc đó ông ta nhìn thấy loại ánh mắt khi muôn giết người của tiên hoàng ở đứa bé này, ông ta rất quen ánh mắt đó, cũng vô cùng sợ nó, vội vàng sửa lời:" Thần không dám ngăn cản đại vương tận hiếu."
Lưu Trường lại nhìn a mẫu.
Lữ hậu mím môi, không để ý tới nó.
Lưu Trường lau nước mắt, van nài :" A mẫu con đã không còn a phụ, không thể lại mất đi người nữa ..."
Người Lữ hậu run lên, được Lưu Trường đỡ từ từ đứng dậy, quần thần trong ngoài điện đều kinh ngạc nhìn cảnh này. Lữ hậu lạnh lùng quét mắt, toàn bộ cúi đầu xuống, ông ai dám nhìn bà. Lưu Trường lại tiếp tục dìu Lữ hậu rời khỏi nơi này.
Lữ hậu nhìn cơm nước phía trước, chẳng sao có hứng thú ăn uống được.
Lưu Trường nhỏ bé ngồi trước mặt bà.
"A mẫu không cần bi thương ... A phụ nay chắc chắn đang bốc phét với đại phụ đấy."
" Người ... Người khẳng định là đang ôm tiên nữ, ca hát cho bọn họ .."
Lưu Trường vất vả kể, giọng đứt quãng, đôi mắt nó ngày một đỏ, mặt lại cố gắng nặn ra nụ cười.
Lữ hậu nhìn ra, thực ra đứa bé này chỉ muốn khóc, chứ không phải đứng đây, cố gắng nói ra những lời bản thân nó còn chẳng tin.
Thế là bà ăn cơm.
Lữ hậu không tới Trường Tín Điện nữa, thay thế bà là Lưu Trường.
Tiếp đó tin tức truyền đi, người tới mỗi lúc một nhiều, tiếng khóc không ngừng vang lên, Lưu Trường lo lắng nhìn huynh trưởng.
Trạng thái của Lưu Doanh cực kỳ không ổn, hắn cứ lảo đảo, đầu không ngừng nghẹo sang bên, trông như chỉ một khắc sau là ngã xuống vậy. Lưu Trường đứng lên, vẫy tay với Thúc Tôn Thông, Thúc Tôn Thông đang an bài vị trí của quần thần, vội vàng dặn người bên cạnh một câu rồi đi nhanh tới bên Lưu Trường:" Đại vương có gì sai bảo?"
"Nhị ca quá yếu ớt .... Ngươi có cách gì không?"
"Chuyện này ... Thái tử là trữ quân, càng là trưởng tử, nên ..."
Thúc Tôn Thông gặp khó, ông giải thích:" Thần không phải là loại hủ nho giữ rịt lễ pháp, chỉ là .... Tiên hoàng giá băng, nếu thái tử có hành vi gì không hợp với lễ pháp, chỉ e thành cái cớ ... Gây ra phiền toái."
Lưu Trường ngẫm nghĩ :" Ta tự có cách."
Rất nhanh Lưu Trường đi tới bên Lưu Hỉ, Lưu Hỉ thấy Lưu Trường thì ôm chầm lấy nó, khóc càng to.
"Đại phụ ... Huynh trưởng ..." Lưu Trường lau nước mắt, nhỏ giọng nói vài câu:
Lưu Hỉ ngẩn ra nhìn về phía Lưu Doanh, gật mạnh đầu.
Chớp mắt mấy cận thị vội vàng đi tới bên cạnh thái tử, đỡ thái tử đã ngây dại, Lưu Hỉ đứng dậy kêu lên:" Thái tử khóc ngất rồi, mau đưa tới chỗ thái y."
Không đợi Lưu Doanh kịp phản ứng, mấy cận thị đã đưa hắn đi.
Từ tối qua tới giờ, đã có mười mấy người khóc lịm đi, bao gồm cả Lưu Trường trong đó, bởi thế không ai bất ngờ.
Tới tối Thúc Tôn Thông mới để quần thần rời đi, chỉ giữ lại người của tông thất, tiếp tục canh linh cữu. Mấy ngoại thần như Lư Quán, Phàn Khoái thỉnh cầu ở lại, Thúc Tôn Thông do dự chốc lát đi hỏi Lữ hậu, Lữ hậu cho phép, bọn họ cũng liền ở lại.
Lữ hậu an bài đồ ăn cho mọi người, chẳng ai muốn ăn cả, chỉ có Lưu Trường vẫn ăn ngấu nghiến như mọi khi.
Nhưng không ai trách nó hết, còn nhỏ như vậy đã mất cha, mọi người đều thương nó.
Lưu Khôi chia thịt của mình cho Lưu Trường, Lưu Trường chẳng từ chối, cúi mặt ăn, nói:" Ăn đi, huynh trưởng ăn đi ... A phụ đang nhìn đấy."
Lưu Khôi ngẩng đầu nhìn về phía linh cữu, nước mắt ào ào rồi cũng cầm cả miệng thịt lớn lên xé mạnh, lầu đầu thể hiện ra chút phong thái của a phụ mình.
Dựa theo lễ pháp mà Thúc Tôn Thông đặt ra, trước tiên vì hoàng đế thủ linh ba ngày, sau đó an táng ở hoàng lăng, thủ linh trong tổ miếu bảy ngày. Rồi trong ba năm sau đó, đám Lưu Doanh, Lưu Trường không có được phép có bất kỳ hoạt động giải trí nào, trong vòng hai năm đám Lưu Tị, Lưu Cổ không được tổ chức hoạt động giải trí, trong vòng một năm, bách tính không được phép hoạt động giải trí.
Điều này so với trước thời Tần động một chút là để tang năm sáu năm đã là rất ngắn, với người thích thể diện như Lưu Bang, an bài thời gian tang lễ như vậy không dễ dàng gì.
Tiếp đó cả nhà Lỗ Nguyên công chúa tới, Lưu Nhạc khóc to chạy vào hoàng cung, không ai dám ngăn cản. Trương Ngao theo nàng nửa bước không rời, trong mắt đầy lo lắng, hai đứa con của họ khóc nức nở. Lưu Doanh nghỉ ngơi một thời gian lúc này cũng quỳ ở đó, hai tỷ đệ ôm nhau khóc
Khi an táng, Lữ hậu không cho Lưu Trường đi, chỉ để bốn người Lưu Doanh, Lưu Hằng, Lưu Khôi, Trương Ngao cùng quần thần tới nơi an táng.
Lữ hậu còn rất nhiều việc phải làm, ví như Lưu Doanh đăng cơ, vỗ về quần thần và tông thất, lựa chọn miếu hiệu thụy hiệu cho Lưu Bang ... V...v..v...
Chuyện gì cũng đặt lên người Lữ hậu, bà cơ bản không cách nào ở trong Tiêu Phòng Điện nữa, trực tiếp dọn vào Tuyên Thất Điện, thay Lưu Bang xử lý chính vụ. Còn về phần Lưu Doanh vốn phải gánh trách nhiệm này, suốt ngày chỉ khóc, một câu hoàn chỉnh còn chẳng nói ra được, nói gì tới trị quốc.
Lưu Trường kinh ngạc phát hiện ra, chỉ trong vòng ba ngày, tóc mai của a mẫu đã lẫn rất nhiều sợi tóc màu xám.
Khi Triệu vương quay về, mọi người khóc càng dữ.
Lỗ Nguyên công chúa ôm hắn gọi a phụ.
Khuôn mặt của hắn làm mọi người lần nữa khóc thảm thiết.
Trong đó có cả Lưu Trường, khi gương mặt a phụ và huynh trưởng trùng khớp với nhau, nó gần như không nói lên lời.
Đáng tiếc, Lưu Như Ý không gặp được a phụ lần cuối, hắn tới nơi chỉ có thể ngã xuống trước linh vị a phụ khóc rống lên.
Trong số các hoàng tử, Lưu Như Ý là người yêu quý Lưu Bang nhất, sùng bái Lưu Bang nhất.
"Trường đệ ... Trường đệ của ta ..." Lưu Như Ý ôm chặt Lưu Trường, gọi không ngừng:
Chẳng ai ngờ được rằng, lần nữa huynh đệ tụ tập với nhau lại là ở dưới tình huống này.
Đám con cái của Lưu Bang đều đã tới cả, bọn họ ngồi sau lưng Lưu Doanh, cúi đầu, tiếp tục thủ linh cho a phụ.
Các chư hầu khác tất nhiên cũng tới, Lưu Giao cố nên nước mắt, vỗ về mấy do tử của mình.
"Nay bệ hạ giá băng, các cháu phải giúp đỡ thái tử, đừng khóc nữa ... Giúp đỡ a mẫu các cháu nhiều hơn."
Trong số các chư hầu vương, Lưu Giao là người đáng tin nhất, hắn tới Trường An không lâu, được Lữ hậu gọi vào Tuyên Thất Điện.
Lưu Giao cung kính cúi người hành lễ, Lữ hậu nhận lễ xong, nói :" Bệ hạ không còn nữa, ta sợ địa phương có biến, chuẩn bị lệnh Chu Bột làm thái úy, Sở vương nên mau chóng về, nếu sinh biến loạn, cùng Chu Bột công kích."
Lưu Giao sững người, thống khổ nhắm mắt lại, gật đầu:" Vâng."
Tình cảm hai huynh đệ rất tốt, nhưng thời khắc này Lưu Giao giống Lữ hậu, chỉ đành tạm thời bỏ đau thương trong lòng qua một bên, chủ động gánh lấy trách nhiệm lớn hơn.
Lữ hậu nhìn dáng vẻ đau khổ của hắn, có chút không đành lòng, nói:" Có thể tới hoàng lăng trước, cáo biệt với bệ hạ."
"Vâng!"