Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 150: Thần già nhưng con thần còn trẻ.

Chương 150: Thần già nhưng con thần còn trẻ.

Nhìn thấy Lưu Khôi không tin lời mình, Lưu Trường rất tức giận, lấy thư của Trương Thương ra đưa cho Lưu Khôi xem.

Lưu Khôi xem hết há hốc mồm, Trường đệ hoàn toàn không nói dối, vì lời nó nói gần như giống hệt trong thư miêu tả.

Chẳng lẽ những tin đồn liên quan tới nước Đường đều là giả? Nước Đường thực sự bần cùng tới mức này à?

" Giờ huynh đã biết rồi chứ, huynh trưởng sẽ tới nước Lương, nơi đó tốt biết bao, dân cư sung túc. Nước Đường đệ thì lại thê thảm như thế ... Nếu nước Đường cũng giống nước Lương thì đệ có tới mức phải làm chuyện bắt cóc Lưu hầu không?"

Nghe Lưu Trường oán trách, Lưu Khôi chỉ biết nói:" Ôi Trường đệ, đệ đừng lo, ta nghe nói nước Lương còn không ít lương thực. Ta viết thư cho tướng quốc nước Lương, xem xem có thể rút ra một ít đưa tới nước Đường không?"

"Huynh trưởng, bách tính Đại Đường tuyệt sẽ không quên ân đức của huynh."

"Không cần tạ ơn ... Chỉ là vì sao mọi người đều nói nước Đường giàu có?" Lưu Khôi vẫn không hiểu:

"Hừm, vì có những tên tiểu nhân, thấy nước Đường chịu khổ, lại không muốn khảng khái cởi hầu bao, vì thế mới tung tin đồn ra, chính là vì không muốn giúp bách tính nước Đường."

Tới tối Lữ hậu lần nữa quay về Tiêu Phòng Điện, lúc này bà ta đã hoàn toàn vượt ra được trạng thái khi Lưu Bang mất đi. Đại khái là vì đánh Lưu Trường một trận thật đau, nên trông tin thần rất sung túc, quay về dáng vẻ trước kia. Bà nghiêm mặt, Lưu Trường nằm sấp một bên, cúi đầu bới cơm.

"To gan lớn mật, sao con dám ra tay với Lưu hầu."

"Không, không .... A mẫu đã đánh rồi, còn nói chuyện cũ làm gì?" Lưu Trường giật mình, đừng để bị trận đòn nữa:

"Con có biết, nếu con thực sự làm thế sẽ gây ảnh hưởng lớn thế nào không? Con đối đãi với công thần như thế, tương lai còn làm sao chiêu mộ hiền tài ra sức vì con."

"Thì bắt cóc toàn ... À, a mẫu nói đúng, con sai rồi."

"Còn may mà có Vũ Dương hầu ở đó, cho nên mới không phạm phải sai lầm lớn hơn."

"Cái gì, Vũ Dương hầu được Lưu hầu chuyên môn giữ lại sao? Ông ta sớm nhìn ra tâm tư của con rồi à? Nhân tài như thế ... Ài, a phụ có, vì sao con không có."

Nhìn Lưu Trường nghiến răng nghiến lợi, Lữ hậu do dự chốc lát, cuối cùng vẫn vẽ nước cho nó:" Mai con đem lễ vật tới bái kiến Lưu hầu, không được phép có chút hành vi vô lễ nào với ông ấy ... Nếu không ta chôn con bên cạnh phụ thân con luôn đấy. Nghe rõ chưa?"

"Dạ ...."

Hôm sau Lưu Trường mang theo cái mông thương tích và cả một xe lễ vật, tới bái kiến Trương Lương.

Trương Lương hoàn toàn không có ý trách tội, cười ha hả ra ngoài cửa đón.

Lưu Trường nghiêm túc hành lễ:" Trước đó ta ít tuổi lỗ mãng làm bừa, còn mong Lưu hầu thứ tội!"

"Được Đường vương coi trọng như thế, thần sao có thể trách tội được? Mời vào ..."

Trương Lương không giống những người lớn khác xem nhẹ Lưu Trường, ngược lại đối đãi với nó như với một chư hầu vương thực thụ. Điều này Làm Lưu Trường rất vui, đồng thời ý nghĩ phải có được Trương Lương cũng càng trở nên mạnh mẽ, nó vừa ngồi xuống đã cầu khẩn:" Lưu hầu, tới giúp ta đi, ta nhất định nghe toàn bộ kế sách của ngài, Hung Nô thế lớn, ngài nhất định phải giúp ta."

Trương Lương vuốt râu:" Thần tuổi cao sức yếu, thực sự không thể theo đại vương tới nước Đường .... Có điều nếu đại vương gặp phải chuyện khó giải quyết, có thể viết thư cầu viện thần, thần mà giúp được, dứt khoát không chối từ.

"Thật chứ??" Lưu Trường mắt sáng lên, mưu sĩ từ xa, nghe có vẻ cũng không tệ:" Vậy ngài có thể dạy ta mưu lược không?"

"Tất cả mọi thứ đều có thể học, duy chỉ có mưu lược là không thể truyền thụ, cái này phải xem thiên phú mỗi người."

"Có điều đại vương cũng không thần dạy bảo nữa, thần nhìn kế sách của đại vương chặt chẽ như thế, nếu không có Vũ Dương hầu ở đó, chỉ sợ lúc này thần đã trên đường tới nước Đường. Mà hoàng hậu ắt sẽ vì đại vương mà che giấu, nói với bên ngoài là phái thần đi tĩnh dưỡng ... Với tính cách của Trương Thương càng không để thần rời đi ... Kế sách của đại vương, nhìn thì lỗ mãng, nhưng rất chu đáo."

Lưu Trương được khen thì nở mũi, há miệng cười lớn :" Ha ha ha, chứ còn không à, quả nhân tính toán không một sơ hở, văn võ song toàn, dù Quản Trọng Nhạc Nghị cũng chẳng bì được."

Trương Lương không hề phản bác, chỉ yên tĩnh nhìn Lưu Trường.

Lưu Trường bấy giờ mới chú ý tới người trẻ tuổi đứng sau lưng Trương Lương, người trẻ tuổi này mặt mũi rất giống Trương Lương, tuổi chừng mười mấy gần hai mươi, Lưu Trường hỏi:" Đây chẳng lẽ là trưởng tử của Lưu hầu?"

Trương Lương mắng:" Còn không mau bái kiến đại vương?"

Trương Bất Nghi bấy giờ mới vội hành lễ:" Bất Nghi bái kiến đại vương?"


"Cái tên này lấy thật đặc biệt, Bất Ngh, Bất Nghi à .... Ừm, Bất Nghi có đọc sách không?" Lưu Trường bày ra vẻ trưởng bối, túy ý hỏi:

Trương Bất Nghi nghe mà run trong lòng, cố tình đáp:" Không đọc nhiều ạ ..."

Ai ngờ Lưu Trường lại gật gù khen: "Tốt, đọc sách quá nhiều thành không có ích lợi gì, đọc sách biết đại khái là đủ rồi, quả nhân chính là như thế."

Trương Bất Nghi càng thêm sợ hãi, không dám tiếp lời, sợ người tiếp theo bị bắt cóc chính là mình.

Trương Lương vuốt râu nói:" Thần tuy tuổi cao, con thần còn tráng kiện, nếu đại vương không chê, có thể phái nó tới nước Đường, tùy ý cho một quan chức nhỏ nào đó ..."

"Hả? Tốt! Tốt! Con của Lưu hầu sao có thể làm quan chức nhỏ, ta sẽ dùng làm xá nhân." Lưu Trường mừng lắm:

Trương Bất Nghi mở to mắt nhìn a phụ ở bên, a phụ không muốn đi cũng không thể bán con như thế chứ? Hại chết con rồi!

Trương Lương coi thường:" Thằng con này sao xứng làm xá nhân cho đại vương, có thể được đi nuôi ngựa cho đại vương là tốt rồi."

Trương Bất Nghi sắp khóc tới nơi, mặt đầy ủy khuất.

Trong lòng Lưu Trường tức thì cũng có cảm giác chẳng lành, hồ nghi hỏi:" Thế sao Lưu hầu lại xem thường con mình như vậy."

"Đại vương không biết, đứa con này sinh ra khi thiên hạ chưa định, thần chưa từng tự mình dạy bảo nó .... Nó cũng đọc qua không ít sách, cũng không phải ngu xuẩn, thế nhưng tính cách nóng nảy, làm việc theo cảm xúc, không thể làm một mưu thần, chỉ có tài thái thú ... Nếu đại vương dùng nó, xin chớ nghe theo kế sách của nó."

Lưu Trường nghe tới tài thái thú, phất tay nói:" Con của Lưu hầu, ắt phải bất phàm, hôm nay ta tấu xin huynh trưởng, mời hắn tới làm xá nhân của ta."

Trương Lương không nói thêm nữa, mời Lưu Trường ăn một bữa bấy giờ mới tiễn nó đi.

Đợi Lưu Trường đi rồi, Trương Bất Nghi mới ủy khuất hỏi:" Sao a phụ chỉ thương Ích Cường, lại ác với con như thế?"

"Không phải ác với con ... Chỉ là tính con nóng nảy lỗ mãng không được tỉnh táo như đệ đệ con ... Trước kia ta không cho con đảm nhận quan chức, chính là vì tính cách của con. Ta rất lo tương lai con vì nhất thời kích động mà phạm phải sai lầm, nay trong thiên hạ, Đường vương là giỏi dùng người nhất, còn theo Đường vương, ta cũng yên tâm. Chuyện ở đất Lưu, con không cần lo nữa, yên tâm theo Đường vương đi."

"Tính cách của con không thích hợp ở Trung Nguyên, ở biên cương có khi lại có thành tựu lớn."

Trương Bất Nghi không phục, nhưng đối diện với a phụ cường thế, hắn cũng không thể phản kháng, chỉ có thể nghiêm túc nói:" Tương lai con nhất định sẽ hỏi trước mặt a phụ, công huân của con và Ích Cường, rốt cuộc ai hơn ai?"

Trương Lương vuốt râu không đáp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất