Chương 156: Đừng gả cho nó.
Lưu Trường lắc đầu, lên mặt huynh trưởng, lời lẽ hùng hồn mắng:" Con người muội sao chỉ biết nghĩ tới lợi lộc, đụng là nhạn qua nhổ lông, thú đi mất da mà. Ta chính là huynh trưởng của muội, muội còn muốn đòi lợi ích từ ta à? Trong lòng muội không có chút tình thân nào sao? Sao muội có thể vô tình như thế?"
Phàn Khanh không quan tâm Lưu Trường nói cái gì, đơn giản chỉ hừ lạnh:" Không cho không giúp ..."
"Ài ... Được, ta cho ... Cho muội 20 tiền." Lưu Trường chịu thua con nhỏ này:
"30 tiền."
"Được 30 thì 30! Muội giúp ta chuyển lời tới Tào phủ ... Tìm nhị nữ của Tào gia, đưa thứ này cho nàng, nhớ, khi nào không có ai hẵng đưa."
Phàn Khanh đưa tay ra:" Muội không tin huynh, đưa tiền ngay bây giờ."
"Nợ trước."
"Không cho nợ."
Thấy Lưu Trường thua thiệt trước mặt muội muội mình, Phàn Kháng không nhịn được cười, Lưu Trường liền đưa tay về phía hắn :" Kháng, lấy tiền."
"Hả, vì sao lại là thần phải bỏ tiền?"
"Hôm khác quả nhân trả ngươi."
Phàn Kháng do dự, liếc thấy Phàn Thị Nhân đang che miệng cười trộm ở bên, đưa tay ra:" Thị Nhân, lấy tiền."
Khi Phàn Khanh gõ cửa, giọng ngọt ngào nói mình là nữ nhi nhà Vũ Dương hầu, tới gặp Tào gia tỷ tỷ, hạ nhân không ai ngăn nó. Dáng vẻ xinh xắn đáng yêu ngây thơ của nó thực sự quá lừa người, cứ thế đi vào phòng trong, gặp được Tào gia đại tỷ tỷ.
Tào Xu kinh ngạc nhìn tiểu muội muội xa lạ trước mắt, kêu lên một tiếng bế nó, so với Lưu Trường, hiền nhiên Phàn Khanh càng đáng yêu hơn.
Phàn Khanh cười ngọt:" Tỷ chính là Tào gia tỷ tỷ à, có người bảo muội đưa lễ vật cho tỷ."
Nó lấy ra một miếng ngọc, đưa cho Tào Xu, lại nói:" Huynh ấy là Lưu Trường ... Chính là người suốt ngày dẫn một đám người leo tường vào nhà người ta ..."
"Hi hi hi." Tào Xu cười lớn bẹo má Phàn Khanh:" Nó phái muội tới làm mai sao?"
Phản Khanh ngẩn ra, vội nói:" Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng gả cho huynh ấy, huynh ấy xấu lắm, cướp đồ ăn vặt của muội, mỗi lần bảo muội đi làm việc đều nợ, căn bản không trả tiền ... Huynh ấy còn rất hung dữ, thích đánh người ta, nếu tỷ gả cho huynh ấy, huynh ấy sẽ ngày ngày đánh tỷ."
Tào Xu cười đau cả bụng:" Vậy chẳng phải nó không cưới được vợ à?"
"Không sao, muội gả cho huynh ấy là được, a phụ muội rất hung dữ, huynh ấy không đánh được đâu."
"Nhưng chẳng phải muội nói nó rất xấu à? Sao còn muốn gả cho nó?"
Phàn Khanh chỉ biết nhún vai:" Huynh ấy không cưới được vợ, muội còn cách nào chứ?"
……………….. ………………
" Triệu vương, được tiên hoàng sủng ái, nay thời gian để tang chưa qua, nên lấy hiếu làm đầu ..."
Khi thị trung chắn trước xa giá của Triệu vương tuyên đọc chiếu lệnh, Như Ý chẳng hiểu ra sao.
Hôm nay chính là ngày Lưu Như Ý chuẩn bị trời Trường An tới đất phong, đột nhiên nhận được một chiếu lệnh kỳ quái, nghe ý tứ chiếu lệnh là muốn giữ mình ở lại Trường An đến hết thời gian để tang. Chẳng lẽ muốn mình ở Trường An ba năm?
Lưu Như Ý kinh ngạc hỏi:" Không biết là chiếu lệnh của bệ hạ hay là chiếu lệnh của thái hậu?"
Thị trung không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn hắn :" Triệu vương, xin về đi!"
Đối diện với sự vô lễ đó, Lưu Như Ý nổi giận rút kiếm, mạc liêu ở bên cạnh giữ chặt lấy tay hắn, khuyên can:" Đại vương, về đi."
"Quả nhân nhớ ngươi rồi!" Lưu Như Ý trừng mắt lên, nghiến răng nghiến lợi theo mọi người về hoàng cung.
Chặn đường hắn không phải ai khác mà chính là Trương Ích Cường.
Trương Ích Cường bình tĩnh nhìn xa giá của Triệu Vương xoay chuyển hướng đi, chỉ biết thở dài.
Trương Lương đã rời Trường An, sau khi cáo biệt hoàng đế và hoàng hậu, ông ta lén lút bỏ đi trong một lần ở phủ mở yến tiệc. Mọi người tham dự hết bữa tiệc mới biết chủ nhà đã chạy rồi, đều dở không dở cười, mà vị đại vương nào đó biết chuyện này thì tức tới dẫm chân, hô lớn Lưu hầu giảo hoạt.
Thị trung trẻ Trương Ích Cường nhảy vọt lên thành hồng nhân trước mặt tân hoàng.
Lưu Doanh cực kỳ thích hắn, thường giữ lại ở bên cạnh, để hắn hiến kế cho mình. Mà địa vị trong triều của Trương Ích Cường cũng tăng lên nhanh chóng, quần thần nhìn thấy hắn không dám vỗ lễ, dù hắn trẻ như thế cũng không dám có chút xem thường nào.
Chỉ là bản thân Trương Ích cường lại chẳng vì mình được coi trọng mà vui vẻ, lúc nào cũng nghiêm mặt, chẳng biết nghĩ gì.
Triệu vương phẫn nộ quay về trong triều mắng:" Một tên thị trung mà cũng dám vô lễ với quả nhân như thế à?"
"Thị trung chức quan không lớn, nhưng chính là cái miệng của bệ hạ, đại vương ngàn vạn lần đừng đắc tội với hắn." Mưu sĩ vội nói:
Triệu vương càng tức hơn, vị mưu sĩ bên cạnh hắn tên là Bàng Cối, là hiền tài mà Triệu vương phát hiện ra được ở nước Triệu. Năm xưa từng du học ở nước Sở, sau về nước Triệu cẩn cư, Triệu vương phải phí không ít công sức mới mời được ông ta tới làm cận thần cho mình. Điều đáng nói cao tổ phụ của ông ta là Bàng Noãn.
"Đại vương, ngài từng nói, Thích phu nhân luôn đối đầu với thái hậu, càng thiếu chút nữa phạm sai lầm lớn ... Thái hậu là người ..." Bàng Cối hạ thấp giọng xuống:" Có thù ắt báo, tuyệt đối sẽ không nể nang bất kỳ kẻ địch nào ... Nếu bà ta muốn đối phó với Thích phu nhân thì ắt không bỏ qua cho đại vương."
"Lúc tiên hoàng vừa giá băng, thái hậu còn bận quốc sự, không nghĩ tới ... Nay chính sự dâng giao cho bệ hạ, e rằng thái hậu muốn ra tay."
Lưu Như Ý biến sắc mặt, vội hỏi:" Vậy ta phải làm sao bây giờ?"
"Trước tiên cứ hỏi xem có phải là ý tứ của bệ hạ hay không đã, nếu không phải của bệ hạ thì cầu xin bệ hạ ra lệnh, chúng ta trực tiếp về nước."
"Vậy a mẫu ta thì phải làm sao, nếu để bà ấy ở lại một mình, há chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm." Lưu Như Ý tức thì luống cuống chân tay:
"Đại vương, a mẫu của ngài là đương kim thái hậu, có bệ hạ chiếu cố, ắt sẽ không sao, đại vương không cần lo."
Thấy Lưu Như Ý mãi không nói gì, Bàng Cối lại bảo:" Đại vương cứ đi hỏi bệ hạ đã."
Khi Lưu Như Ý hồn xiêu phách lạc đi tới Tuyên Thất Điện, Lưu Doanh đang cùng mấy trọng thần thương đàm tình hình mấy quận Nam Dương. Lưu Doanh cực kỳ để ý tới chuyện này, căn dặn:" Mời Tào tướng nhất định phải an bài tốt số đất canh tác đó, phải tranh thủ để có nhiều người hơn nữa có đất đai canh tác, xá miễn tất cả lệ thần đương địa, để bọn họ đều đi canh tác."
À, vùng Nam Dương lại xuất hiện một đống đất trống, sở dĩ xuất hiện là vì Lưu Doanh tự mình nghĩ ra một chế độ không tử tế cho lắm, đó là chế độ lăng ấp. Chế độ này là gì, nói một cách đơn giản chính là sau khi hoàng đế giá băng, xây dựng thành phố ở cạnh hoàng lăng, triệu tập nhiều người từ các nơi tới để canh giữ lăng.
Đừng hiểu lầm, bọn họ triệu tập không phải là bách tính bình dân, mà toàn là người có tiến, quý tộc cũ ở đương địa mà người đời sau thích gọi là cường hào địa chủ. Cường hào địa phương trong mắt hoàng đế Đại Hán giống như rau hẹ vậy, mỗi một hoàng đế giá băng đều cắt một lần. Mà người cắt dữ nhất chính là Hán Văn đế Lưu Hằng sau này.
Như thế vừa làm giàu có cho quan nội, lại chặn đứng cường hào quan ngoại lớn mạnh, thậm chí còn có thể đem đất đai họ để lại chia cho bách tính. Chỉ có thể nói rằng đội ngũ mãnh nhân thời Hán Sơ đũng là mạnh mẽ, bất kể là quân sự hay nội chính đều rất, mạnh mẽ.
Nay Thái tổ cao hoàng đế đã giá băng, Tào tướng cũng đưa một đám người từ các nơi tới, tiếp theo đó là phân phối lại đất đai.
………..
Thực ra lăng mộ vua Hán khá phức tạp, rút kinh nghiệm Tần Thủy Hoàng xây lăng mộ lãng phí dẫn tới mất nước, nhưng vua nào chẳng thích xây lăng to, nên các vua Hán kết hợp luôn lăng mộ với thành trị tạo thành hệ thống phòng ngự vững trải, một công đôi việc.