Chương 160: Đâu phải là không hiểu.
"Khi đó mấy trăm giáp sĩ chắn đường đi của ta, ta rống lớn một tiếng, cõng huynh trưởng lên lưng, một tay cầm kiếm, một tay cầm thuẫn, xông pha mưa tên tiến lên. Đám giáp sĩ kia căn bản không ngăn cản được ta, ta chém trái chém phải, giết thẳng một đường tới Tiêu Phòng Điện. Đợi ta quay đầu nhìn lại thì sau lưng đã là núi xương biển máu."
Quần hiền mắt tròn xoe, rối rít hỏi:" Sau đó thế nào, sau đó thế nào?"
"Huynh trưởng cảm động rơi lệ, đem tướng lĩnh nước Lương và nước Ngô cho Đại Đường ta. Đúng rồi còn đem một bến cảng của nước Hàn cũng cho Đại Đường ta."
"Đại vương thần vũ."
"Cái dũng của đại vương, dù Hạng Vũ Anh Bố cũng không bì được."
A đám nếu nhau kêu lên.
Chu Á Phu ở bên nói:" Đại vương thần vũ như thế, chúng ta cần gì sợ Tào tặc? Chẳng bằng xông vào phủ, trước tiên tập lão tư một trận, sau đó bắt cóc nữ nhi của ông ta về làm vương hoàng hậu."
Chu Thằng Chi gõ đầu nó một phát:" Phải gọi là Đường vương phi!"
Chu A Phu che đầu, hết sức đáng thương nói:" Ừ."
Lưu Trương nghiêm mặt:" Chúng ta đều đã lớn, không thể làm xằng làm bậy nữa, Lưu Trường ta là đích truyền của Tuân Tử, sao có thể làm ra cái chuyện cưỡng đoạt nữ nhân."
"Đại vương anh minh."
Cả đám lại một phen tâng bốc, Lưu Trường bây giờ mới nói:" Chư vị, ta có một câu!"
Quần hiền liền yên tĩnh nhìn Lưu Trường.
"Chư vị, chúng ta cũng không còn nhỏ nữa ... Trong những năm qua, chúng ta đều muốn làm việc lớn, thử rất nhiều lần, lần nào cũng thất bại ... Chúng ta không thể như thế nữa, chúng ta nhất định phải làm ra chuyện lớn ích nước lợi dân."
"Đại vương người có nói, muốn bọn thần làm gì?"
Cả bọn nhao nhao cả lên, đứa nào đứa nấy kích động."
"Tạm thời chưa thể nói, đợi khi quả nhân quyết định làm thì sẽ nói cho mọi người! Nào, trong thời gian để tang a phụ, không được uống rượu, hãy uống nước!"
Lưu Trường cùng quần hiền uống nước, cũng vì đang để tang không thể ca vũ trợ hứng, nhưng có cái ăn đã là đủ rồi.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, bữa tiệc này kết thúc chóng vánh khi ba vị xá nhân của Lưu Trường tìm tới.
Lưu Trường miễn cưỡng dẫn ba người đi về hoàng cung.
"Có chuyện lớn gì mà cần cả ba người các ngươi cùng đi bắt ta vậy?"
"Đại vương ..." Loan Bố do dự một chút vẫn nói ra :" Ba vị đại vương sắp tới đất phong rồi."
Nghe câu này, Lưu Trường tức thì trở nên yên tĩnh, cúi đầu xuống, không nói thêm nữa, nó luôn trốn tránh chuyện này, rốt cuộc ngày đó cũng tới rồi, không cách nào tránh được.
Nhìn thấy vị đại vương xưa nay hoạt bát trở nên trầm lắng, ba vị xá nhân cũng không quen.
Trương Bất Nghi nói:" Đại vương không cần lo, không bao lâu nữa đại vương cũng có thể quay về Đại Đường rồi, tới lúc đó nếu đại vương muốn gặp bọn họ, liền phái người đi gọi bọn họ tới bái kiến là được."
Triệu Bình mím môi:" Trương Bất Nghi! Ta nói lại cho ngươi một lần nữa, chư hầu không có quyền lực triệu kiến chư hầu khác.
"Ta cũng không có ý gì cả, chẳng qua là để kháng cự Hung Nô nôi mà, Hung Nô thế lớn, chắc chắn cần các chư hầu khác hiệp trợ."
"Thối lắm! Trương Bất Nghi, lão phu bình thường không bao giờ nổi giận, nhưng ngươi, ngươi mang trên người cái tướng phản, ngươi xúi bẩy quân vương, loại tiểu nhân như ngươi mất mặt Lưu hầu."
"Triệu Bình! Lão thất phu nhà ngươi, ngươi là thần tử Đại Đường hay là Hán Thần, ngươi không một lòng phò tá quân vương của ngươi, ngươi mới là loạn thần tặc tử."
"Được rồi, cùng là xá nhân, sao lại đi tranh cãi chứ?" Loan Bố vội khuyên can."
Lưu Trường ngán ngẩm nhìn ba vị xá nhân cãi nhau, mắng:" Các ngươi cãi nhau thì cãi nhau đi, còn quây quả nhân lại cãi nhau là ý gì? Chẳng lẽ quả nhân còn chạy mất sao?"
Thấy đại vương nổi giận, ba người kia mới kiềm chế bớt, Triệu Bình và Trương Bất Nghi hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn đối phương nữa.
Bên cạnh Lưu Trường, Trương Bất Nghi trẻ tuổi lại quá khích, tuy là trẻ, nhưng phương thức tư duy của hắn vẫn dừng lại ở thời Chiến Quốc. Với hắn, quẩn chủ của hắn chỉ có một mình Lưu Trường, người khác chẳng là cái thá gì hết. Quốc gia của hắn chỉ có Đại Đường, quốc gia khác cũng chẳng là cái thá gì. Mà Triệu Bình tuổi cao lại cẩn trọng, tuy nhiều tuổi, nhưng suy nghĩ của ông giống Tiêu Hà, đều hi vọng thiên hạ tiếp tục thái bình, hi vọng nước Đường cường thịnh, nhưng không muốn nước Đường bị triều đình kiêng dè.
Còn về phần Loan Bố, hắn là tên ba phải, lúc nghiêng bên này lúc ngả bên kia, chẳng có lập trường.
Khi Lưu Trường quay về hoàng cung thì mấy ca ca của nó đã chuẩn bị đi.
Lưu Khôi ngập ngừng mãi, cẩn thận đi tới bên Lưu Trương đưa tay ra xoa đầu nó:" Trường đệ ... Vốn bọn ta định trực tiếp rời đi, nhưng sợ đệ không tìm thấy bọn ta, sẽ tới chỗ mẫu hậu khóc quấy."
"Huynh trưởng quá loa rồi, đệ muốn quấy cũng phải tới Tuyên Thất Điện, chứ không tới Tiêu Phòng Điện." Lưu Trường làm cái mặt ương bướng:
Lưu Khôi nghiêm túc nói:" Trường đệ, sau này bọn ta đều không ở nhà nữa, đệ phải chiếu cố tốt bản thân ... Không ai bôi thuốc cho đệ nữa, đệ đừng chọc giận mẫu hậu ..."
Nói tới đó bản thân Lưu Khôi đã mắt đỏ hoe, thiếu chút nữa bật khóc.
Sống ở đây lâu như vậy, Lưu Khôi cũng rất không muốn đi.
"Huynh trưởng, huynh yên tâm, đệ sẽ tìm người bôi thuốc khác. Mỗi lần huynh bôi thuốc đều quá mạnh tay, đệ nể tình huynh là huynh trưởng mới không nói, vốn đệ bị đánh đã đau rồi, huynh còn mạnh tay như vậy.
"A ... Ta không cố ý."
"Không sao, đệ là người rộng lượng."
Lưu Trượng phất tay một cái, hết sức rộng rãi tha thứ cho Lưu Khôi, Lưu Khôi cứ nắm tay nó dặn dò mãi, nói đi rồi nói lại, nhưng Lưu Trường chẳng thấy phiền.
Lưu Hằng bình tĩnh dặn:" Trường đệ, giúp đỡ huynh trưởng nhiều một chút."
"Nữa không? Hết rồi à?"
"Ừ, hết rồi."
"Huynh là thân ca ca của đệ mà, ài, thôi nể cái bến cảng, tha cho huynh."
Lưu Hữu cũng đi tới cáo biệt:" Trường đệ ... Ta tặng đệ cái này."
Lưu Trường nhận lấy, phát hiện là một người gỗ tinh sảo, nó vui vẻ hỏi:" Đây có phải thứ trước kia đại tỷ tặng huynh trưởng không?"
Lưu Hữu mặt biến sắc, giải thích:" Cái này do ta làm đấy."
"Oa! Không nhìn ra, lục ca, huynh có bản lĩnh như thế vì sao không nói sớm .... Sớm biết thì đệ đã nhờ huynh khắc chiến xa rồi, hoa văn trên cái chiến xa của đệ chẳng đẹp."
Mấy huynh đệ cáo từ nhau, trên mặt Lưu Trường chẳng có chút buồn bã nào cả, luôn cười toe toét.
"Trường đệ, đệ chuẩn bị khi nào tới phong quốc?" Lưu Khôi đột nhiên hỏi:
Lưu Trường ngẩn ra, trong đầu nổi lên hình ảnh Lưu Doanh quỳ trước Tiêu Phòng điện, nó lắc đầu, nói lớn:" Đệ không cần vội, đệ vẫn phải ở lại đây mưu lợi cho bách tính nước Đường."
"Đệ đó ... Ta thấy đệ không khoét rỗng Trường An không về nước Đường thì có." Lưu Khôi cười mắng:
Bọn họ rời đi rất đột ngột, vì người hạ lệnh chính là thái hậu, mà không phải thiên tử. Lưu Doanh luôn muốn giữ bọn họ ở bên cạnh, đợi họ nhiều thêm vài tuổi mới đưa đi. Thế nhưng thái hậu và quần thần đều không muốn, bọn họ đều thấy, tân hoàng đã đăng cơ, vậy các chư hầu được phong vương này đều phải về đất phong của mình.
Lưu Doanh bị hai bên gây áp lực nhưng hắn không cúi đầu, cãi nhau với cả hai.
Cuối cùng Lưu Hằng dẫn mấy đứa đệ đệ quỳ ở ngoài Tuyên Thất Điện, khẩn cầu thiên tử cho mình về nước, nếu không không đứng dậy.
Lưu Doanh phẫn nộ mắng:" Các ngươi cút cả đi."
Mặc dù rất tức giận, Lưu Doanh vẫn giúp bọn họ chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết để lên đường, thậm chí còn phân phối cho mỗi người một thái y, yêu cầu chăm sóc tốt bọn họ. Đồng thời thái hậu cũng khoan dung để Bạc phu nhân rời đi, cùng Lưu Hằng tới nước Hàn, trước khi đi thậm chí còn cùng ăn cơm với Bạc phu nhân.
Quần thần và thái hậu đều vui mừng, chỉ mình Lưu Doanh là không vui.
Cuối cùng hắn vẫn đi tiễn chân mấy đứa đệ đệ, nhiều lần dặn dò, không phải dặn quản lý tốt quốc gia, mà dặn chiếu cố tốt bản thân.
Ngày đám ca ca đi, Lưu Trường không khóc, nó mỉm cười vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Khi Lưu Trường về Tiêu Phòng Điện, cùng Lữ hậu chia sẻ chuyện vui hôm nay, Lữ hậu chủ động bế nó trong lòng, chăm chú lắng nghe.
"Ngũ ca còn khóc, con không hề khóc huynh ấy nói không nỡ xa con."
"Có phải con trách ta đưa bọn chúng đi không?" Lữ hậu xoa lưng nó:
"Con không trách a mẫu, tân hoàng đăng cơ, hoàng tử lớn một chút đều phải đi ... Còn biết đây là quy củ do a phụ và Tiêu tướng đặt ra, đề phòng tương lai có người ép chư hầu ở lại Trường An, gây ra đại loạn. Là nhóm chư hậu đầu tiên của Đại Hán, bọn con phải tuân theo ..."
"Chỉ là, con có hơi nhớ các huynh ấy .... Các huynh ấy đều rất tốt."
Lưu Trường nói mãi tới khi mắt ươn ướt, giọng cũng lạc đi, nó quật cường mở to mắt:" Nhưng con không khóc."
Lữ hậu cúi xuống hôn má nó:" Muốn khóc thì khóc đi ..."
"Hu hu hu ~~~~"
"A mẫu ~~~"
"Con không muốn các huynh trưởng đi đâu ~~~ con nhớ lắm ~ hu hu hu ..."
Lưu Trường ôm chặt lấy Lữ hậu khóc to.