Chương 172: Đường vương chăm chỉ.
Lại một lần triều nghị nữa, Trần Bình vừa mới xuống xe ngựa liền cảm thụ được sự khác biệt.
Bình thường ông ta xuống xe ngựa, nhất định sẽ có quần thần tới bái kiến, nhưng lần này, ông ta nhìn thấy từng vẻ mặt chỉ dám giận mà không dám nói, quần thần căm hận nhìn ông ta, không một ai tới chào hỏi. Trần Bình vẫn bình tĩnh như cũ, hai mắt khép hờ, một mình đứng bên, đợi mở cửa.
"Ha ha ha, Trần hầu ..."
Vương Lăng đi tới bên cạnh Trần Bình :" Ông chưa biết phải không? Hôm qua cái tên xá nhân Loan Bố của Đường vương đi khắp nơi chuyển lời, nói ai dám bất kính với ông sẽ trừng trị. Ngay cả Tào tướng cũng nhận được thư. Còn có người nói, ông là người bày mưu tính kế cho Đường vương, len lút giúp đỡ nó. Càng có người nói, ngay cả 500 thân binh kia cũng là do ông chọn giúp ... anh danh cả đời của Trần hầu, nay thành kẻ địch của quần thần.
Trần Bình vẫn khép mắt, căn bản không trả lời.
Vương Lăng có vẻ vui lắm, thực ra quan hệ giữa ông ta và Trần Bình không tệ, thấy Trần Bình nuốt phải trái đắng, trong lòng khỏi nói vui vẻ thế nào :" Không ngờ Trần hầu cũng có ngày thua thiệt như vậy."
Trần Bình đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm Vương Lăng trước mặt, lớn tiếng nói:" Vương Lăng, ngươi bất kính với ta, chẳng lẽ không sợ bị Đường vương trừng phạt à?"
Giây phút đó Vương Lăng vốn đang cười liền sững sờ :" Nhưng đó chẳng phải ..."
"Hừm, trước khi tiên hoàng giá băng, từng nhiều lần nói với ta, người an được thiên hạ ắt là Đường vương Trường! Ta bởi thế mà hỗ trợ Đường vương trở thành người an Hán, nay xem ra, quần thần chỉ biết tư lợi, không thèm để ý tới quốc gia đại sự. Ngay một chuyện khai khẩn thôi cũng phải tranh đi cãi lại, cần Tào tướng định đoạt. Khi quân phạm thượng, tiên hoàng quả nhiên nói không sai, đợi Đường vương lớn mạnh, đám loạn thần tặc tử này, ta và Đường vương sẽ giết hết."
Nhìn thấy Trần Bình bày ra bộ dạng "ta xòe bài rồi đấy, ta quy thuận Đường rồi đấy", làm quần thần ở đây đều vô cùng kinh ngạc, nhưng không một ai dám bước ra phản bác Trần Bình, bầu không khí vô cùng trầm mặc.
Chỉ có Vương Lăng nhận ra chuyện khác thường, ông ta không tin vấn đề đơn giản như vậy, run giọng hỏi:" Trần hầu, ông muốn làm cái gì?"
……………. …………..
Trong lúc ấy Đường vương vẫn đang tiếp tục sự nghiệp khoét rỗng Trường An của mình.
"Cái công, quả nhân rất tức giận! Vô cùng tức giận!"
"Ngài không biết, Trương tướng ỷ vào thân phận Nho gia của mình, không ngờ lại kiến lập Nho gia học cung ở Tấn Dương, dạy bảo sĩ tử trẻ đương địa, để bọn họ đều biến thành Nho gia ... Quả nhân nghe nói, đệ tử ngài ở trong học cung bị Nho gia chèn ép, bởi vì không có một đại gia có thể biện luận với Trương tướng. Bởi thế mà đương địa rất coi khinh học thuyết Hoàng Lão."
"Trương tướng còn viết thư cho nước Sở, triệu tập sư đệ của mình tới tương trợ."
"Chuyện này khiến quả nhân vô cùng tức giận! Hiện giờ Cái công không đi được, nhưng nghe nói Cái công quen biết không ít đại gia ẩn cư ở nước Tề, không biết có thể viết thư cho họ, để bọn họ tới Tấn Dương học cung biện luận với đám Trương tướng không?"
Cái công vuốt râu, bình đạm nói:" Ta quen biết không ít người, nhưng ta sợ bọn họ giống như đám đệ tử của ta, tới nước Đường rồi không đi được nữa."
"Sư phụ!" Lưu Trường ôm cánh tay Cái công, mặt mày hết sức tội nghiệp nói:" Sư phụ giúp nước Đường của đệ tử đi, bách tính nước Đường khổ thế nào, người biết mà ... Áo không đủ che thân, ăn không đủ no bụng, vạn dặm không một bóng người. Nước Đường thậm chí không có đường xá, bách tính tới phường thị ăn xin cũng phải trèo đèo lội suối ..."
"Vậy mà đám đệ tử của ta viết thư cho ta lại không nói thế, bọn chúng nói, nước Đường giàu có, vượt xa Tề Sở."
"Đó là vì sợ sư phụ lo lắng, cho nên mới cố tình nói lời hay ý đẹp dỗ người thôi, chứ nước Đường nghèo lắm ... Vì quản lý tốt nước Đường, Trương tướng xây dựng một học cung, muốn triệu tập hiền nhân thiên hạ, bồi dưỡng ra nhiều sĩ tử hơn nữa. Học cung đó là kiến trúc tốt nhất Đại Đường, xa hoa hơn cả vương cung ... Đệ tử nào có quen đại hiền gì, biết sư phụ khi ở nước Tề, thường biện luận với bách gia, nhận thức ẩn sĩ học giả nhiều không đếm xuể. Xin sư phụ giúp đỡ.
Nhìn Lưu Trường ôm cánh tay mình làm nũng, Cái công phải mềm lòng, trầm ngâm nói:" Trường, đám lão hữu của ta tuổi đã cao, không màng chính vụ, chỉ muốn an hưởng tuổi già ... Nếu ta còn đi làm phiền bọn họ thì thực sự là không hay."
"Sư phụ, trông ở trong sơn động viết sách thì sao có thể ngẫm ra đạo lý gì được? Đại Đường đệ tử chính là nơi thứ hai trong thiên hạ thiết lập học cung, đệ tử nghe nói tới học cung nước Sở rồi, Sở vương căn bản không tôn trọng hiền tài, chỉ lấy hủ nho của Nho gia. Bọn họ suốt ngày tụ tập tâng bốc nhau, như thế sao làm ra được học vấn!"
"Nước Đường của đệ tử thì khác, nước Đường chú trọng bao dung, đừng nói là học giả của học phái khác, dù là học giả của Hung Nô, đệ tử cũng bắt cóc hắn ... À mời hắn tới."
"Người có học vấn khác nhau tụ tập một chỗ, có lợi cho việc giao lưu trao đổi học vấn, thế không phải tốt sao? Nói không chừng sẽ giúp học vấn của họ có bước tiến dài!"
Cái công tuy có do dự, song vẫn gật đầu:" Ta có thể viết thư cho họ nói chuyện này, nhưng không giúp ngươi mời họ tới đâu."
"Thế là đủ rồi, đa tạ sư phụ!" Lưu Trường sung sướng nhảy cẫng lên ôm lấy cổ Cái công:
Cái công bất lực với con khỉ đeo trên cổ mình :" Ngươi muốn học theo nước Sở lập học cung, đó là chuyện tốt. Có điều phải nhắc nhở Trương Thương, người của những học phái khác nhau tụ tập vào một chỗ, dễ sinh ra chuyện. Sở vương chỉ tập trung Nho gia, trừ việc hắn chỉ ủng họ Nho, thì kỳ thực cũng là lo xảy ra loạn."
"Không cần phải lo, nước Đường không giống với nơi khác, Trương tướng sẽ chiếu cố cho họ thật tốt!"
"Ài ..." Cái công nghĩ tới cái tên đại vương không đáng tin của nước Đường, và cả trên tướng quốc khả nghi nữa, chỉ biết lắc đầu, hai người đó thật là giống nhau, quân thần hòa hợp, trời sinh một cặp.
Có điều nước Đường đúng là được quản lý không tệ, con người Trương Thương không ra làm sao, nhưng quản lý quốc gia rất lợi hại.
Rời khỏi Thiên Lộc Các, Lưu Trường tới Trữ Điện, nay Lưu Doanh đã không còn ở đây nữa, mà là những xá nhân ban đầu của hắn đại đa số được an bài ở vị trí quan trọng, chỉ có vài người không muốn làm quan, vẫn ở nơi này thi thoảng tới bày mưu tính kế cho thiên tử.
"Đại vương tới tìm bệ hạ sao? Bệ hạ không có ở đây." Thôi Quảng có chút kinh ngạc nhìn Lưu Trường đột nhiên tới nơi này:
Lưu Trường lắc đầu:" Quả nhân tới tìm ba vị đại hiền các vị."
Thương Sơn Tứ Hạo, Đường Bỉnh không vượt qua được mùa đông năm trước, chỉ còn ba vị.
"Ta nghe nói ba vị chào giã từ thiên tử, muốn về quê ... Đây là thư của sư phụ ta." Lưu Trường cung kính đưa thư tín cho bọn họ:
Thôi Quảng nhận lấy thư, chăm chú đọc vài lượt:" Tấn Dương học cung à? Ý tưởng này của Trương tướng không tệ."
Ông ta lại đưa cho hai người khác xem, Ngô Thật cười nói:" Trương tướng muốn mời chúng ta tới biện luận, chỉ đành bái tạ sự coi trọng của Trương tướng, chỉ là bọn ta tuổi đã cao ... Sợ là không thể phó ước."
"Lần này biện luận có đại hiền các nơi tham gia, các vị không đi, há chẳng phải để người thiên hạ hiểu lầm là sợ sao? Còn e sẽ bị người ta chế giễu."
Chu Thuật mỉm cười:" Xin đại vương hãy về đi, bọn thần đã qua cái tuổi tranh đấu với người ta rồi."
Lưu Trường thấy bọn họ không mắc bẫy, yếu ớt nói:" Dù không tham gia thì tới xem cũng tốt mà ... Quả nhân nghe nói, người như Khổng phu tử khi tuổi đã cao cũng chưa từng ngừng học tập, các vị không nên cứ thế trốn vào núi sâu."
"Ồ, nếu có cơ hội bọn thần nhất định sẽ đi xem."
"Được, giao hẹn như vậy, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Nói rồi đấy nhé! Cáo từ!"
Lưu Trường xoay người đi ngay, ba ông già nhìn nó vội vã đi như chạy thì không nhịn được cười, Thôi Quảng lắc đầu :" Nếu bệ hạ có một nửa tinh thần của Đường vương ... Ôi, đáng tiếc, bệ hạ giữ chúng ta, nhưng chưa bao giờ hỏi kế chúng ta."
"Hay là ... Đi Tấn Dương xem sao?"
"Sợ rơi vào ổ tặc, chỉ đi không về được."
"Ha ha ha, dù sao chúng ta cũng đâu còn bao nhiêu thời gian, đi thử chút xem thế nào, chẳng lẽ Trương Thương còn có thể bắt cóc chúng ta à?"
"Ha ha ha ha." Ba ông già cùng cười to.