Chương 193: Con thấy Phàn Khanh thế nào?
"A mẫu ~~~ đói ~~~~"
Lưu Trường đã về, cắt ngang Lữ hậu trầm tư:
Lữ hậu quay ngoắt lại nhìn nó chằm chằm.
Tối ngày hôm qua, sau khi Lưu Trường trốn đi, Chu Bột phái tù binh đọc thư của Lưu Trường ngay trước mặt mọi người, lúc đó mặt Lữ hậu biến sắc, từ đắc ý tới kinh ngạc rồi tới phẫn nộ, hổ thẹn, cuối cùng là tuyệt vọng. Tóm lại, lá thư của Lưu Trường làm Lữ hậu trải nghiệm lại lần nữa thời trẻ khi yêu đương với Lưu Bang.
Dù là người mạnh mẽ như Lữ hậu cũng không cách nào đối diện với các đại thần, xấu hổ vội vã bỏ đi.
Còn về phần quần thần, tất nhiên là trợn mắt há mồm, sững sờ rất lâu cho tới khi Phàn Khoái không nhịn được cười lớn, bọn họ mới cười cả đêm, Lưu Trường biến thành trò thù vị trong miệng họ.
Mà xấu hổ nhất không ai bằng Lưu Doanh, Lưu Doanh chết lặng, nhìn quần thần cười đùa, sắc mặt biến hóa không ngừng.
Khi Lữ hậu về Tiêu Phong Điện thì phát hiện thằng nhãi đã chạy rồi, nói với cung nữ là tới chỗ sư phụ tạm trú.
"Nhãi con ... Con hay dở gì cũng là vua một nước, sao con dám, con dám ..." Lữ hậu nghiến răng, gậy gỗ trong tay vung loạn lên, giận không nói ra lời:
"A mẫu, chỉ là phép khích tướng thôi."
"Khích tướng à? Man rợ như Hung Nô, viết thư còn mập mờ, qua mưu thần trau chuốt. Trước kia hai nước Hán Hung mắng nhau, cũng chưa từng nói bậy luôn mồm như thế, con đúng là không bằng Hung Nô! Con vô lễ hơn, man rợ hơn chúng! Con có nghĩ tới chưa, thư tín của quân chủ một nước sẽ được sử quan ghi lại ... Con, con ..."
Lưu Trường ngẩng cao đầu:" A mẫu, con học Hoàng Lão, không theo lễ Nho gia."
"Vị sư phụ khác của con là chân truyền của Tuân Tử Nho gia đấy."
"Trương tướng ấy ạ, nếu ông ấy ở đây, còn mắng thêm vài câu, sửa thư cho con. Huống hồ, đối phó với Hung Nô thì phải man rợ hơn bọn chúng, mới khiến chúng sợ hãi. Tên sứ giả Nguyệt Thị rất coi thường con, con dọa một phen, quả nhiên là sợ hãi. Lễ là thứ vô dụng, a mẫu, thứ đó huynh trưởng học là được."
"Giờ con còn nhỏ, tạm tha cho con, không được phép có lần sau.
"Con biết rồi, buổi tối ăn gì cạ, con muốn ăn cá nướng với mật."
"Suốt cả ngày chỉ biết ăn, chỉ sinh thịt không có não, con sắp cao bằng ta rồi, tối nay không cho ăn.
Lưu Trường chớp chớp đôi mắt to nhìn Lữ hậu, hết sức đáng thương.
"A ..." Lưu Trường lấy xương cá từ trong mồm ra, ném sang bên, cười hì hì với Lữ hậu cúi đầu ăn cơm kê:" A mẫu cũng ăn đi."
"Không thích."
"Vậy con ăn hết nhé."
"Ừ."
Lưu Trường xoa cái bụng tròn xoe, khoan khoái nằm trong lòng Lữ hậu, Lữ hậu vẫn đang đọc tấu biểu từ các nơi. Trận đánh này tiêu hao không nhỏ, tuy là phản kích trong biên cảnh, không tới thảo nguyên, nhưng điều động nhân thủ khắp nơi, bắc quân viễn chinh, hao phí không ít tài lực, nhất là ở phương diện lương thực.
Có điều hai năm qua sản lượng lương thực của Đại Hán tăng trưởng điên cuồng, nguyên nhân chủ yếu nằm trong lòng Lữ hậu, thằng nhóc này tuy tệ không chịu nổi, nhưng làm ra nông cụ, rồi thủy xa, còn phổ cập lượng lớn đồ sắt, khiến sản lượng lương thực của Đại Hán không ngừng tăng lên. Nếu không có thằng nhóc này, Đại Hán không chịu nổi cuộc chiến như thế.
"A mẫu, xoa lưng."
Lưu Trường xoay người, Lữ hậu nhẹ nhàng xoa lưng cho nó, Lưu Trường lẩm bẩm:" A mẫu, tương lai theo con tới nước Đường nhé."
"Không đi."
"Tương lai con tới nước Đường rồi, a mẫu không dỗ con ngủ nữa, con không ngủ được thì làm sao trị quốc."
"Khi đó con đã trưởng thành, còn cần ta dỗ ngủ à?"
"Trưởng thành thì sao, khi già cũng cần a mẫu dỗ ngủ."
"Thế khi con có thê tử thì sao?"
Lưu Trường ngớ người rồi không chút do dự nói:" Tất nhiên ở với thê tử, dù sao cưới các nàng về, không ở cùng thì có lỗi với người ta, a mẫu có thể giúp dỗ con con ngủ."
Chát !!
Lữ hậu vỗ lưng Lưu Trường một cái, nghĩ hồi lâu hỏi:" Trường, con thấy Phàn Khanh thế nào?"
"Chẳng thế nào cả, nó không ra làm sao, vừa gặp con liền đánh nhau, con nhịn nó rất nhiều lần, ác phụ như nó, tương lai ai cưới sẽ gặp xui xẻo."
Lưu Trường đang nói đột nhiên ý thức được điều gì, nhổm dậy kinh hoàng kêu lên:" A mẫu, người đừng để bị nó lừa, nếu nó làm nhi tức của người, nhất định thừa lúc con không có nhà để ngược đãi người đấy."
.............. ......................
"Bái kiến đại vương!"
"Ha ha ha, đứng dậy đi, đứng dậy đi."
Lưu Trường cười lớn đi vào trong đám xá nhân, đám Loan Bố về cả rồi, Lưu Trường vui lắm, nắm tay bọn họ, mắt sáng lên, không ngừng hỏi han. Quý Bố đứng cách đó không xa, thấy Lưu Trường cùng ba người thân mật, không nói một lời.
"Loan Bố, ngươi không biết, tên Chu Bột đó khinh người quá lắm, khi đó ngươi không ở nhà, nếu không ta bảo ngươi chém chết ông ta."
Loan Bố giật mình:" Dạ, một ngón hay là ..."
"Đương nhiên là một ngón, sao, ngươi thực sự cho rằng ngươi có thể chém chết ông ta à? Cho dù ngươi có thể, bắc quân cũng treo ngươi lên cổng thành." Lưu Trường lại quay sang Triều Bình:" Triệu công, tình hình nước Đường thế nào?"
Triệu công vuốt râu :" Áo không đủ che thân, cơm không đủ no bụng."
Lưu Trường cười lớn hài lòng, tiếp đó cảm khái:" Cho nên chúng ta phải quản lý nước Đường thật tốt, phải để bách tính nước Đường sớm thoát khổ nạn ... Thương cho bách tính nước Đường ... Ôi khổ quá là khổ."
"Trương Bất Nghi, chuyện kia thế nào rồi."
Trương Bất Nghi đắc ý:" Đại vương yên tâm, thần dặn dò chư tướng rồi, ha ha ha, làm Quán hầu tức hộc máu, lần này về ông ấy thế nào cũng đàn hặc đại vương, đại vương nên chuẩn bị trước, bịt miệng ông ta."
"Ta biết, ta biết, yên tâm."
"Bách tính nước Đường ta đánh trận, sao có thể để Đại Hán được lợi chứ?"
Triệu Bình chỉ mặt quát:" Trương Bất Nghi, tên gian tặc nhà ngươi!"
"Ta không có ý gì cả ... Hung Nô thế lực cực lớn, không có chiến mã, làm sao thảo phạt bọn chúng."
Quý Bố có thể hiểu mỗi chữ bọn họ nói, nhưng hoàn toàn không hiểu ý bọn họ, cái gì mà một ngón tay, bọn họ muốn giết Thái úy sao? Bách tính nước Đường khổ nạn gì, sao mình không nhìn ra? Sao Trương Bất Nghi lại là tên gian tặc?
Quý Bố mù tịt ngơ ngác nhìn bọn họ.
Mấy xá nhân đưa Lưu Trường tới phủ Hàn Tín, nó vừa vào một cái, không khí liền trở nên trầm mặc.
Quý Bố ngày đầu tiên nhậm chức đã đánh các đồng liêu một trận, điều đó khiến ông ta không được các đồng liêu khác ưa. Huống hồ ông ta là người mới, chưa hòa nhập được vào đoàn thể người cũ cũng là bình thường. Thấy ba người kia không nói chuyện, Quý Bố suy nghĩ một lúc thấy cách hòa nhập tốt nhất vào đội ngũ mới chính là cùng chia sẻ hoạn nạn, nghĩ rồi than thở:" Các vị, chiếu cố đại vương đúng là chuyện không dễ dàng."
"Hôm đó ta đánh xe đưa đại vương đi bái kiến Tiêu tướng, trên đường về, ta nói nửa ngày trời không thấy đại vương đáp, kết quả quay đầu một cái …. "
"Không thấy đại vương đâu chứ gì?" Loan Bố thông cảm nhất, hắn là xá nhân sớm nhất của Đường vương, cảm giác nửa đời của mình giành cho việc đi tìm đại vương:
"Đúng thế, ta tìm khắp Trường An cả một ngày, chẳng ăn uống gì, đại vương rốt cuộc vì sao lại phải trốn đi chứ, đại vương muốn tới đâu, ta đánh xe tới đó cơ mà, hoàn toàn không cần ..."
Mấy xá nhân cười lớn, Trương Bất Nghi thông cảm nói:" Đại vương chính là thế đấy, hai mắt lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm vào đại vương, nếu không thoắt cái là đại vương sẽ ...."