Chương 200: Làm thế chính là báo ân.
Trong lúc Lưu Trường thì thầm vào tai Lư Quán thì Phàn Khoái có đãi ngộ giống Lưu Trường, nằm úp trên giường, Lữ Tu bôi thuốc cho ông ta."
"Sao lại đánh mạnh tay thế này?" Lữ Tu cắn chặt răng, tức tới toàn thân run lên, hốc mắt đỏ hoe, chỉ vì lớn tiếng một chút thôi mà đánh người ta ra thế này sao, nhìn vết thương chằng chịt trên người Phàn Khoái, nàng lại đau lòng, chẳng lẽ lương nhân của nàng còn chưa hết lòng vì Đại Hán à? Chẳng lẽ vì tiên hoàng không còn nữa, ân nghĩa cũ cũng hết sao? Hoàng đế mới lên, không coi trọng lão thần nữa? Càng nghĩ Lữ Tu càng không nhịn được:" Lát nữa thiếp sẽ đi tìm đại tỷ ..."
"Không cần đâu, ta đã tới rồi, ra ngoài."
Ngoài cửa truyền tới giọng Lữ hậu, Lữ Tu thất kinh, vội vàng mặc y phục cho Phàn Khoái, đi nhanh ra phòng ngoài, vừa thấy Lữ hậu, Lữ Tu rơi nước mắt:" Đại tỷ, Khoái bị ..."
"Được rồi, ta biết cả rồi, không cần phải nói nhiều." Lữ hậu cắt ngang lời muội muội:" Những kẻ khác ra ngoài."
Sau khi đám hạ nhân rời đi, Lữ hậu không quá tị hiềm, đi vào phòng trong, Phàn Khoái bị đánh quả thực rất nặng, lúc về phải khiêng cáng, bây giờ chưa ngồi dậy được, chỉ có thể cựa mình thi lễ bái kiến.
"Không sao, ngươi tiếp tục nằm đi, lần này ta tới vì nói chuyện này với các ngươi."
Phàn Khoái nằm xuống, Lữ hậu nghiêm mặt nói:" Đại thần trong triều khinh thường bệ hạ, bệ hạ hỏi kế ta, ta nói, nên giết."
Phàn Khoái sởn gai ốc, vội vàng bò dậy tạ tội, Lữ hậu lần nữa bảo ông ta nằm xuống:" Bệ hạ thiện tâm, không muốn giết người, ta lại bảo bệ hạ, vậy thì chọn một người có uy danh, xử phạt nặng, chấn nhiếp quần thần, ta bảo bệ hạ chọn người thân cận nhất, vì chỉ có thế, đối phương mới không hận ngươi, lý giải ngươi, còn phối hợp ngươi.
"Quả nhiên bệ hạ chọn ngươi."
"Điều này chúng tỏ bệ hạ tín nhiệm ngươi ... Sau này ngươi phải giúp bệ hạ nhiều hơn."
Chỉ vài câu nói của Lữ hậu đã làm vẻ bi phẫn trên mặt Phàn Khoái biến mất hết, ông ta vỡ lẽ:" Thì ra là như vậy, chẳng trách giáp sĩ đánh thần không dùng sức."
"Đúng thế, may nhờ Vũ Dương hầu phối hợp để giáp sĩ đánh mạnh hơn mới không lộ tẩy ..." Lữ hậu nói rồi quay sang Lữ Tu, mắng:" Bình thường ngươi luôn coi thường Khoái, cho rằng hắn hữu dũng vô mưu, nhưng tới lúc quan trọng, hắn đáng tin hơn ngươi nhiều, vừa rồi ngươi nói đi tìm ta, tìm ta làm cái gì, muốn ta bãi miễn thiên tử à?"
Lữ Tu vội cúi đầu:" Muội không dám."
"Ngươi nên học lương nhân ngươi, đừng tới lúc quan trọng lại hồ đồ!"
"Vâng!"
"Vũ Dương hầu lần này làm rất tốt, bệ hạ đối đãi với quần thần như thế, quần thần ắt phản kích, tới khi đó Vũ Dương hầu có thể phản kích cùng bọn họ ... Đã hiểu ý ta chưa?
"Hiểu rồi ạ, xin thái hậu yên tâm!"
Phàn Khoái thoáng cái đã quay trở lại dáng vẻ tràn trề sức sống, tinh thần ngời ngời.
"Vậy thì tốt ...." Thần sắc Lữ hậu cũng hòa hoãn hơn, bắt đầu cùng đám Lữ Tu nói chuyện thường nhật:" Hai thằng tiểu tử Kháng và Thị Nhân đâu rồi?"
"Từ sáng sớm đã ra ngoài rồi, chắc là đi chơi cùng với Trường."
"Còn Khanh thì sao?"
"Nó tới Tào phủ từ sớm, gần đây kết bạn với tiểu nữ nhi của Tào tướng, quấn nhau lắm ..."
........ ...........
Từ vương Lưu Phì quỳ trước linh vị của Lưu Bang, cúi thấp đầu, thái độ rất khiêm nhường.
Mưu thần của hắn quỳ phía sau, đang phân tích cho hắn thế cục hiện nay.
"Bệ hạ vì bảo vệ đại vương, cho nên mới để đại vương tới tông miếu tránh họa, nơi này đúng là không có ai dám mưu hại đại vương nữa ... dù sao thì ở nơi này đúng là không một ai dám mưu hại đại vương ... Nhưng dù sao đây chỉ là kế ngắn hạn, chỉ cần thái hậu còn chưa thoải mái, đại vương không thể ở mãi nơi này, kế sách hiện nay là khiến thái hậu khoan thứ cho ngài."
"Vậy ta phải làm sao, tới trước mặt tạ tội à?"
"Ngàn vạn lần không thể, chuyện này tuyệt đối không thể nói ra ngoài, nếu không đại vương chỉ có nguy thôi."
"Vậy quả nhân phải làm sao?"
"Đại vương, nay người thái hậu yêu quý nhất là ai?"
"Thiên tử, Lỗ Nguyên công chúa và Trường đệ."
"Đúng thế thái hậu chỉ nhận bệ hạ, Lỗ Nguyên công chúa và Đường vương là con ... Đối với mấy người này vô cùng sủng ái. Đại vương có hơn 70 thành trì, nếu có thể đem một số quận hiến cho thái hậu, thỉnh cầu thái hậu đem đất phong này cho một trong ba người đó, thái hậu ắt rất cao hứng, đại vương cung không lo họa sát thân nữa!"
Lưu Phì trầm tư hỏi:" Nên tặng cho ai bây giờ?"
"Trước trên chắc chằn là không thể tặng thiên tử, thiên hạ không lý nào có chuyện chư hầu vương tặng đất thiên tử cả, làm thế e có hiềm nghi bức bách bệ hạ. Thần cho rằng, nên tặng cho Đường vương Trường, nay đại vương gặp họa là vì thực lực nước Tề quá mạnh ..."
"Ngươi nói cái gì?" Lưu phì nổi giận mắng:" Trường không chỉ là ấu đệ ta, ta còn coi đệ ấy như con, lần này còn là đệ ấy cứu mạng ta, nếu ta đem quận nước Tề tặng đệ ấy, nước Đường sẽ thành chư hầu càng cường thịnh, đệ ấy sẽ thay ta nhận tai họa, ta há có thể làm chuyện như vậy!?"
Thấy Tề vương tức giận như thế, mưu thần đành nói:" Thần vốn muốn đại vương tặng cho Lỗ Nguyên công chúa, chính bởi vì Đường vương cứu mạng ngài, thần muốn báo ân, cho nên mới nói thế.
"Đó mà là báo ân à, ngươi muốn đem Trường đệ làm lá chắn tên."
"Không phải." Sắc mặt mưu thần cực kỳ nghiêm túc:" Đại vương, nước Tề đúng là cường thịnh, nhưng nước Đường cũng không kém, nước đường rộng lớn, sản vật phong phủ, có cái hiểm của núi non, lại gần Trường An. Nay Đường vương còn nhỏ, chưa từng tới phong quốc, vì thế đại vương đứng đầu chư hầu, thần dám đoán định, chưa tới mười năm, nước Đường sẽ thành nước lớn, vượt xa nước Tề."
"Mà bản thân Đường vương tính cách kiêu ngạo ngang ngược ... Điều này đại vương cũng biết, nay có thái hậu sủng ái, không ai dám mưu hại, thế nhưng một khi thái hậu ... Quần thần sẽ ra tay với Đường vương trước tiên, bệ hạ cũng chẳng thể ảnh hưởng tới được chuyện này. Tới khi đó hoặc là Đường vương tấn công Trường An, tắm máu quần thần, hoắc là nước Đường trừ quốc, Đường vương chết ... Chúng ta tước bớt thực lực nước Tề, tăng cường thực lực nước Đường ..."
"Thế chẳng phải là báo ân sao? Hiẹne có thái hậu che chở, nước Đường có cường thịnh nữa cũng không bị kiêng kỵ, tương lai chúng ta đều không còn, Đường vương cường thịnh rồi, sẽ không lo quần thần mưu hại."
Nghe mưu thần phân tích, Lưu phì cấp thiết nói, chẳng lẽ quần thần nhất định phải làm hại đệ ta?"
Mưu thần cười khổ:" Đại vương ... Chỉ e ngay bây giờ bọn họ đã nghĩ cách đối phó với Đường vương rồi."
"Đường vương tuy nhỏ, nhưng bản lĩnh quá lớn, quần thần không ai ngốc, tất nhiên nhìn ra thay đổi của bệ hạ liên quan tới Đường vương ... Bọn họ tuy không có ý mưu phản, nhưng đều không muốn thiên tử quá cường thế, dù là Tào tướng cũng thế, bọn họ sao có thể bỏ qua cho Đường vương?"
"Không được, ta phải đi tìm Tào tướng." Lưu Phì đứng bật dậy:
Mưu thần kéo hắn lại:" Đại vương không cần lo, khi tiên hoàng còn sống, thường nói Triệu vương giống mình nhất, nhưng nay xem ra, trong các vương, chỉ có Đường vương là giống tiên hoàng. Quần thần đấu không lại Đường vương đâu ... Đại vương phải học theo Đường vương, đại vương hay nói nước Tề cường thịnh ra sao, Đường vương nói gì, đi đâu cũng than nghèo than khổ ..."
.....
Vụ tư vấn phân lô bán nền này có ghi chép trên lịch sử.