Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 220: Quải trượng đánh gian tặc.

Chương 220: Quải trượng đánh gian tặc.

Lưu Doanh ngồi ở thượng vị, phẫn nộ nhìn quần thần.

Hắn chưa bao giờ tức giận đến thế, sau khi Thúc Tôn Thông qua được ải thái hậu, quần thần liền yên tâm, sự thực lần nữa chứng minh, quần thần không sợ thiên tử, họ sợ vị trong Tiêu Phòng Điện. Thái hậu không phản đối, quần thần càng hăng, bọn họ liên hợp dâng tấu, hi vọng nghị hòa với Hung Nô, đổi lấy thái bình.

Tào Tham không nói không rằng, ông ta phản đối nghị họa.

Thế nhưng khi quần thần đồng lòng, quốc tướng như ông ta không thể đứng bên hoàng đế, ông ta phải đảm bảo cân bằng trên triều. Nếu để quần thần thấy, ông ta hoàn toàn ngả về phía thiên tử, vậy ông ta khó mà thống soái quần thần, vì thế Tào Tham đành giữ im lặng, có điều ánh mắt ông ta cực kỳ bất thiện.

Trần Bình vẫn làm sư nhập định, ông ta chỉ bình tĩnh xem xung quanh bàn bạc, hoàn toàn không định can dự. Tương tự, đám võ tướng đa phần cũng cúi đầu không nói."

"Xin bệ hạ lấy quốc sự làm trọng, cả thái hậu và Đường vương đều đồng ý, vì sao bệ hạ không chịu."

"Đúng thế, Đường vương đích thân dâng thư hi vọng nghị hòa, vì sao bệ hạ không cho?"

Quần thần bắt đầu gây khó dễ, năm xưa khi Lưu Bang muốn thay Lưu Doanh, lập Lưu Như Ý làm thái tử cũng bị quần thần vây công. Cường đại như Lưu Bang còn không thắng được quần thần liên hợp nói gì tới Lưu Doanh.

Quần thần ỷ vào hoàng đế lành tính, lũ lượt dâng tấu làm Lưu Doanh không thể phản bác.

"Xin bệ hạ lấy quốc sự làm trọng! Xin bệ hạ lấy thiên hạ làm trọng! Xin bệ hạ đồng ý!" Một đám trọng thần đồng thanh hô lớn, mỗi lần hô là một lần quỳ bái, tiếng hô vang vọng trong điện:

Lưu Doanh toàn thân run lên, mặt đanh lại, không nói không rằng.

Đúng lúc này có giáp sĩ vào báo:" Bẩm bệ hạ, Tiêu tướng ở ngoài cầu cứu."

"Hả? Tiêu tướng?" Lưu Doanh cả kinh, sắc mặt càng khó con, chẳng lẽ ngay Tiêu tướng cũng đến khuyên mình sao:" Cho ông ấy vào, đỡ ông ấy vào."

Lúc này trời băng tuyết giá, Lưu Doanh không dám để Tiêu Hà toàn thân bệnh tật đợi ngoài điện.

Rất nhanh Tiêu Hà đi vào.

Tiêu Hà lúc này tóc trắng bạc phơ, thân hình không còn thẳng tắp như trước, lưng ông lom khom, bờ vài đọng tuyết, người run rẩy chống quải trượng, bên cạnh có hai người dìu đỡ. Ông đã không đi được nữa rồi, nhích dần từng bước rất gian nan.

Quần thần đồng loạt bái kiến, Tiêu Hà vất vả đi tới trước mặt Lưu Doanh, định thi lễ thì Lưu Doanh ngăn lại:" Tiêu tướng không cần đa lễ, mau dìu Tiêu tướng ngồi xuống."

Triệu Nghiêu mừng rỡ đi tới, hắn biết Tiêu Hà tới là chuyện này ổn rồi, phải biết Tiêu Hà là người coi trọng thiên hạ nhất.

"Tiêu tướng, ta đỡ ngài ..."

"Ngu xuẩn!!" Tiêu Hà bỗng nhiên giơ quải trượng đập vào đầu Triệu Nghiêu, làm hắn kinh hãi lùi lại, ông chưa hết giận, nhìn quanh mắng:" Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Toàn một đám ngu xuẩn! Tào Tham, ngươi cũng là tên ngu xuẩn!"

Bị Tiêu Hà mắng, Tào Tham cúi đầu.

Tiêu tướng trông có vẻ quá khích, ông quát:" Ai bảo các ngươi nghị hòa Hung Nô! Nguyệt Thị và Đại Hán kết minh, khiến Hung Nô bất đắc dĩ phải nghị hòa, nay các bộ lạc tái ngoại coi Đại Hán là chỗ dựa, muốn quy thuận, là cái họa hủy diệt của Hung Nô! Các ngươi là lũ ngu xuẩn, lúc này nghị hòa là dọa các nước muốn liên minh với Đại Hán bỏ chạy à?"

"Chẳng lẽ không nghị hòa thì Hung Nô bây giờ có thể tấn công Đại Hán à? Chẳng lẽ nghị hòa rồi thì Hung Nô không tới đánh Đại Hán nữa à?"

"Lúc này không thể hiện uy nghiêm, để các nước tái ngoại tin tướng, nghị hòa cái gì? Lần cần nghị hòa thì các ngươi đánh, lúc cần đánh thì các ngươi muốn nghị hòa.

"Kẻ nào muốn nghị hòa! Đứng ra đây cho lão phu xem!"

Quần thần trầm mặc không ai dám nói gì.

Lưu Doanh mừng rỡ:" Là ngự sử đại phu Thúc Tôn Thông đó."

Thúc Tôn Thông trố mắt nhìn thiên tử, bệ hạ làm thế có hơi bất nghĩa! Ông ta chưa kịp giải thích thì cái quải trượng đánh vào đầu.

"Ối Tiêu tướng, ngài cẩn thận, ta tự đánh mình ... Ngài chú ý, đừng để bị thương, ta tự đánh, được chưa?"

Sức khỏe Tiêu Hà không tốt, không ai dám cãi nhau với ông ta, ông ta đánh một hồi thì mệt, Lưu Doanh rối rít gọi thái y, đưa Tiêu tướng về nhà nghỉ

……. ……..

Tiêu Hà ngồi trên giường, trừng mắt tức giận nhìn Lưu Trường.

Lưu Trường tay cầm con gà cười hì hì:" Tiêu tướng, quả nhân phụng lệnh thái hậu tới thăm ngài ... Ngài vẫn khỏe chứ?"

"Đại vương, bệ hạ trước khi lâm chung nhiều lần cầm tay thần nói, người an thiên hạ Đại Hán là hổ con của trẫm, lần này vốn không nên nghị hòa, đại vương vì sao còn đồng ý." Tiêu Hà nói rất nghiêm túc:

Lưu Trường lại cười:" Tiêu tướng có điều không biết, quả nhân chưa bao giờ có ý nghị hòa, trước khi sứ giả bái kiến bệ hạ, quả nhân đã viết thư, dùng ngôn từ hùng hồn từ chối thỉnh cầu, giao thư tín cho sứ giả ... Mạo Đốn xem thư ắt hiểu ý ta."

"Vậy vì sao đại vương không phản đối nghị hòa?"

"Tiêu tướng làm hỏng đại sự của ta rồi."

"Hả?" Tiêu Hà ngạc nhiên:

Lưu Trường ngồi tới gần Tiêu Hà, nói:" Nay lúc trời đông giá rét, Hung Nô ắt toàn lực đánh Nguyệt Thị. Mạo Đốn phái sứ giả tới là để ly gián quan hệ Đại Hán và Đại Đường ta, đồng thời có được một hậu phương ổn định diệt Nguyệt Thị."

"Ta nghĩ, nếu Mạo Đốn muốn thấy Đại Đường và Đại Hán bất hòa, vậy hãy để hắn thấy. Tốt nhất là để quần thần chỉ trích ta, bệ hạ ra lệnh cho nước Đường không được đánh Hung Nô ... Ta sẽ ấm ức hạ lệnh cho nước Đường dừng toàn bộ hoạt động với Hung Nô. Đợi Hung Nô cho rằng Đại Đường không dám ra ngoài nữa, toàn lực đánh Hung Nô ...

Tiêu Hà hiểu ra:" Đại vương đột kích ba bộ lạc lớn thuộc Hung Nô bên ngoài nước Đường, diệt sạch chúng."

Lưu Trường thở dài:" Nhưng mà Tiêu tướng đại náo triều đường, làm kế hoạch của ta không thể tiến hành, nước Đường giờ chỉ có hơn 4000 chiến mã. Nếu Hung Nô không lơi lỏng đề phòng nước Đường, ta muốn thôn tính bộ lạng quanh nước Đường không dễ."

"Quả nhân nhận được thư Mạo Đốn liền có ngay kế sách vẹn toàn, còn viết thư cho Trương tướng, lệnh ông ấy chuẩn bị xuất chinh. Đợi Mạo Đốn đưa nữ nhi tới, yên tâm đánh Nguyệt Thị ... Quả nhân còn giao lưu với Nguyệt Thị, để họ cầm chân Hung Nô ..., tiếc thật."

Tiêu Hà càng nghe Lưu Trường nói đâu ra đó càng không tin:" Sao thần nghe thấy giống kế của Hoài Âm hầu?"

Lưu Trường kinh ngạc:" Sao Tiêu tướng biết?"

Còn ai hiểu Hàn Tín hơn Tiêu Hà, ông bĩu môi:" Kế của Hoài Âm hầu hay lắm, ông ta làm thế há chẳng phải lấy danh dự của Đại Hán ra đổi lấy chiến thắng cho nước Đường? Như vậy bộ lạc tái ngoại chỉ biết nước Đường dũng mãnh, cho rằng Đại Hán hèn nhát, xem ra ông ta còn chưa từ bỏ ý đồ."

Lưu Trường cười ngốc nghếch:" Cái đó quả nhân không biết."

"Đại vương, thần tuy già cả, nhưng không dễ lừa như bọn ngốc trên triều đâu."

"Hả? Sao Tiêu tướng lại nói trọng thần trên triều như thế, bọn họ đều là người tốt mà ..."

"Bọn ngốc đó cho rằng mình bán đứng đại vương đổi lấy thái bình cho Đại Hán, kết quả bị đại vương bán đi đổi lấy thắng lợi cho nước Đường."

"Quả nhân tuyệt không phải là tiểu nhân bán đứng người khác."

Tiêu Hà bình ổn tâm tình, chân thành nói:" Đại vương, thần có một lời, xin đại vương ghi nhớ trong lòng."

"Tiêu tướng cứ nói."

"Mong đại vương sớm thành gia thất, sinh vài đứa nhi tử."

Lưu Trường còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề, quả nhân đang làm con, vui vẻ rong chơi cả ngày, sao lại muốn quả nhân làm cha lũ quỷ sứ rồi, hoảng hốt hỏi lại:" Tiêu tướng nói cái gì thế?"

"Thần trước kia muốn đại vương tọa trấn nước Đường chính là vì đại vương vũ dũng, có thể kháng cự ngoại địch, tông thất đa phần nhu nhược. Mong đại vương sinh nhiều nhi tử, cường thịnh tông thất, bảo vệ Đại Hán."

"Ha ha ha, được, quả nhân nghe Tiêu Tướng! Chuyện này cứ để cho ta." Lưu Trường mừng lắm, vỗ ngực đảm bảo:

Lưu Trường rời đi trong vui sướng.

Tiêu Hà đợi nó đi rồi, gọi một gia thần tới, run run đưa một phong thư, dặn dò:" Tương lai đợi Đường vương tới phong quốc, đưa phong thư này cho thái hậu, nếu thái hậu không còn thì đưa cho thiên tử."

.................... ................

Lưu Trường càng lớn các sự kiện dần nghiêm túc hơn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất