Chương 221: Bằng hữu của Hàn Tín.
" A mẫu, con định ngày mai đi cưới Tào gia nhị nữ."
Nhìn Lưu Trường ngồi trước mặt mình, thần sắc trang trọng, ngôn từ thành khẩn nói thế, lửa giận bốc lên trong lòng Lữ hậu.
“Điều này không phải vì con, hôm nay con đi gặp Tiêu tướng, Tiêu tướng nói, nay tông thất bạc nhược, con nên sớm thành gia, sinh nhiều nhi tử, tương lai bảo vệ Đại Hán. Con làm thế đều vì Đại Hán, không có chút lòng riêng nào."
Lữ hậu cười nhạt:" Nếu không có lòng riêng, vậy đừng có suốt ngày nghĩ tới Tào gia nữ nữa, ta thấy Phàn Khanh không tệ. Nếu con có lòng vì thiên hạ, ta sẽ không cản, mai sẽ đi làm mai cho con, để cưới Phàn Khanh."
Lưu Trường nhảy dựng lên:" A mẫu, con còn nhỏ, mấy huynh trưởng vẫn chưa thành gia thất, làm sao tới lượt con? Chuyện này sau hẵng nói."
Không đợi Lữ hậu trả lời, Lưu Trường chạy thục mạng khỏi Tiêu Phòng Điện.
Thằng nhãi! Lữ hậu hừ một tiếng, cầm thẻ trúc lên xem tiếp, trong đầu chẳng hiểu sao chợt nghĩ tới cảnh Lưu Trường dẫn một đám Tiểu Lưu Trường giống như đúc đi leo tường nhà người ta trộm gà, bà rùng mình, suýt rơi thẻ trúc, chuyện này chầm chậm lại đã.
Khi Lưu Trường rời hoàng cung, tam đại xá nhân vái thật sâu.
Khó chịu trong lòng Lưu Trường tan biến tức thì, cười lớn đi tới:" Các ngươi rốt cuộc cũng ra rồi."
Nói rồi kích động nắm tay Loan Bố:" Chỉ vài ngày không gặp, ta thiếu chút cho rằng đã vài năm qua đi, thật nhớ các ngươi, quần hiền Trường An không ai không nhớ các ngươi.
Loan Bố nghe câu này thấy ấm lòng:" Đa tạ đại vương nhớ tới ... Thần làm đại vương lo lắng, thật là có tội."
"Ài, không sao, giờ ngươi ra rồi, bọn ta có thể phóng xe, không lo không còn ai cứu ra nữa."
Loan Bố hết sạch cảm động.
Lưu Trường dẫn họ tới phủ Hàn Tín, lại hỏi:" Đình úy không cố ý làm khó các ngươi chứ?"
Loan Bố lắc đầu:" Đại vương yên tâm, người nơi đó đều là chỗ quen biết cũ của thần, chưa từng làm khó, thi thoảng còn cùng họ uống rượu, thoải mái lắm. Không phải cả ngày đi đuổi bắt đại vương, kỳ thực ở đại lao cũng tốt."
Trương Bất Nghi cũng lên tiếng:" Đúng thế, bọn thần ở ngoài vốn ngày ngày sống trong thấp thỏm lo âu, sợ đại vương chạy mất, đại vương cứ biến mất là bọn thần phải chạy khắp nơi hỏi han, đi đâu cũng bị người ta ghét bỏ. Đại vương phạm lỗi gì, bọn thần bị thái hậu, bệ hạ trách mắng ... Ôi, ở trong đại lao thật bình yên."
Lưu Trường thẹn quá hóa giận:" Sao, muốn vào trong đó hả, hay là quả nhân giúp các ngươi."
"Thôi ạ, bọn thần mà vào thì lấy ai cứu đại vương ra."
Mấy người vừa đi vừa nói cười, Lưu Trường nhớ tới chuyện chính, nói:" Quả nhân sai thượng phương làm yên ngựa, các ngươi sớm đi lấy cho ta. Hảo huynh đệ tặng ta một con tuấn mã, thực sự rất đẹp, lát nữa từ chỗ sư phụ ra, ta dẫn các ngươi đi xem ..."
Lưu Trường đắc ý khoe khoang bảo mã của mình, chẳng mấy chốc tới phủ Hàn Tín.
"Sư phụ!!" Lưu Trường gọi to chạy vào phòng:
Hàn Tín bình đạm hỏi:" Chuyện không thành hả?"
"Sao sư phụ biết?"
"Nếu chuyện thành thì ngươi đã cười lớn đi vào."
"Sư phụ đúng là hiểu đệ tử." Lưu Trường ngồi xuống trước mặt Hàn Tín, nói nhỏ:" Tiêu tướng tới hoàng cung, nổi giận mắng quần thần, cuối cùng không thể nghị hòa ... Bệ hạ nói với sứ giả, trừ khi Mạo Đốn xin lỗi trước, nếu không Đại Hán tuyệt đối không hòa. Nếu gả nữ nhi, phải đưa tới 3000 thớt chiến mã làm hồi môn, sứ giả nổi giận bỏ đi."
"Đáng tiếc."
"Sư phụ, vậy tiếp theo phải làm sao?"
"Nghỉ ngơi dưỡng sức, bày nghi trận, bề ngoài phải tỏ ra vô cùng tức giận, sai quân Đường liên tục tới biên quan, làm ra vẻ muốn xuất binh ... Như thế Mạo Đốn không dám toàn lực đánh Nguyệt Thị, Đinh Linh, níu kéo càng lâu càng tốt."
"Vâng, đệ tử đi hạ lệnh Trương tướng ngay."
"Còn nữa, ta có một người bằng hữu muốn gặp ta, chỉ là ta không ra được, cũng không ai có thể vào, ngươi thay ta đi bái phỏng người đó."
"Hả? Lại là bằng hữu, không phải là cái loại như Khoái Thông chứ ?" Lưu Trường mặt đầy khó chịu:
Hàn Tín nhìn bộ dạng đó của nó, hừ một tiếng:" Ngươi đi gặp là biết."
"Hừm, tốt nhất là không phải người như Khoái Thông, nếu không đệ tử nấu hắn, bắt cả nhà đi xây vương cung."
Lưu Trường tuy không thích vẫn dẫn ba vị xá nhân tới một khu dân cư bình thường ở thành nam Trường An.
"Có phải nơi này không, nhà thứ ba ở mé trái."
"Đại vương, là bên này cơ."
Lưu Trường lệnh Loan Bố đi gõ cửa, nó ở ngoài nhìn đông ngó tay, đây là một con đường yên tĩnh, nhà cửa không kề sát nhau, thi thoảng vài mảnh đất trống toàn cỏ dại, ít người đi lại, chẳng có tiếng chó sủa. Lưu Trường đợi chốc lát, không ai mở cửa, bực mình định tự tới thì cửa đột nhiên mở ra.
Người ra mở cửa là một lão nông, ăn mặc đơn giản, da đen, mắt đục vô thần, đúng liểu lão nông Đại Hán điển hình.
Lưu Trường thò đầu nhìn sau lưng ông ta:" Chủ nhân nhà ngươi có nhà không?"
"Lão hủ không có chủ nhân."
"Ồ, vậy có khi là ta nhầm nhà." Lưu Trường định đi, để cẩn thận nó vẫn hỏi thêm:" Ngươi có quen Hoài Âm hầu không?"
"Quen!"
Một lão nông thôn dã nói mình quen biết Hàn Tín, ai nấy đều kinh ngạc, Lưu Trường lại chẳng mấy ngạc nhiên, chống hông đợi chốc lát, thấy người kia không có ý mời mình vào nhà, Lưu Trường nổi giận:" Quả nhân là Đường vương, phụng lệnh Hoài Âm hầu tới bái phỏng, vì sao không mời ta vào."
"Ồ, đại vương mời vào."
Cho dù biết vị trước mắt là Đường vương, mặt lão nông cũng chẳng thay đổi, chỉ bình tĩnh nhường đường cho họ đi vào. Lưu Trường dẫn đầu, Loan Bố và Trương Bất Nghi đi theo, chỉ có Quý Bố nhìn chằm chằm lão nông, thấy ông ta quen quen mà không nhận ra.
Nhà cũng rộng rãi nhưng đơn sơ lắm, ổ chó tiền viện trống không, hậu viện không nghe thấy tiếng lợn ủn ỉn, đi vào phòng chẳng thấy vật dụng gì, đúng là nghèo khó.
Lưu Trường vừa ngồi xuống nhìn quanh thì lão nông đã bên cơm nước lên, bày trước mặt bọn họ.
Cơm nước cũng đạm bạc chỉ có ít kê với rau dại mà Lưu Trường không nhận ra, hoàn toàn khác thức ăn mà nó hay ăn, nhưng Lưu Trường chẳng ngần ngừ, cầm bát lên. Trương Bất Nghi lên tiếng:" Đại vương."
"Sao, ngươi cũng muốn ăn à?"
"Không phải ạ."
"Vậy thì ta tự ăn."
Lưu Trường nói rồi ăn nhồm nhoàm, lão nông nhìn cảnh này mìm cười, Lưu Trường ăn ngấu ăn nghiến xong, lấy ống tay áo lau miệng:" Bình thường ngươi ăn thế này à?"
"Chỉ khi nào có khách quý mới ăn, trước kia trong nhà gia sản không ít, về sau lão hủ đem hết tiền tài lương thực chia cho hương dân xung quanh, thế là trong nhà trở nên nghèo khó."
"Vậy con người ngươi không tệ ... Loan Bố, lấy tiền."
Lưu Trường lấy ít tiền từ tay Loan Bố, đặt trước mặt lão nông:" Ta cũng không ăn không của ngươi, đây là tiền cơm."
Lão nông lấy tiền rất thuần thục, thậm chí chẳng có chút ngần ngại hay chối từ gì, điều này khiến Trương Bất Nghi giận lắm, chẳng qua thấy người này tuổi cao, không mắng thôi.
"Ngươi là hảo hữu của sư phụ ta à, trước kia ngươi làm gì?"
"Từng đánh xe cho người ta."
"À, ra là đánh xe ... Sao ngươi quen sư phụ ta?"
"Từng bị Hoài Âm hầu đánh bại, sau bắt làm tù binh."
"Đánh xe lại còn là phản tặc nữa ... Về sau thế nào?"
"Sau theo Hoài Âm hầu tác chiến, có chút công nhỏ nên được thăng quan."
"Còn giờ sao lại làm nông?"
"Hoài Âm hầu bị bắt, lão hủ lo bị liên lụy nên từ quan ẩn cư."
"Ẩn cư đều ở trong rừng sâu mà, sao ngươi lại ẩn cư ở Trường An?"
"Rừng sâu quá nguy hiểm, đi đường bất tiện."
"Ha ha ha, con người ngươi thú vị thật đấy." Lưu Trường cười lớn, thấy ông già này rất thú vị.