Chương 228: Đại quân áp cảnh.
Khi Thúc Tôn Thông khóc lóc kể lể với Lữ hậu, bà cũng ngạc nhiên, bà thực sự không ngờ đứa con luôn nhu nhược này lại có cái gan đó, bắt Tào Tham và Chu Bột à? Mình cũng không dám tùy tiện ra lệnh này, vậy mà Lưu Doanh dám sao??
Lữ hậu trầm ngâm rất lâu:" Ta sẽ đi khuyên bệ hạ, bệ hạ không phải người tàn bạo, làm vậy ắt có hiểu lầm."
Thúc Tôn Thông mừng rỡ, chỉ cần thái hậu lên tiếng, bệ hạ sẽ không tra nữa, phải biết rằng Trần Bình không phải thứ tốt đẹp, ông ta dám tra thật, tuyệt không qua loa, nói bắt là bắt, không nể nang gì. Trong một ngày bắt liền sáu vị đại thần, đại lao đình úy sắp thành Tuyên Thất Điện.
Thúc Tôn Thông không sợ mình bị bắt, ông ta chưa từng lừa gạt thiên tử, chưa từng dung túng kẻ dưới làm ác, ông ta yêu cầu bản thân và đệ tử cực cao, tự nhận chưa từng làm sai điều gì. Ông ta lo tiếp tục thế này, Trường An đại loạn.
Đương kim bệ hạ không phải tiên hoàng, nếu khơi lên đại biến thì có trấn áp nổi không?
Thái hậu vỗ về Thúc Tôn Thông, bảo ông ta đi vỗ về quần thần, không cần lo lắng. Thúc Tôn Thông vừa đi, Lưu Trường chạy vào nhào tới bên Lữ hậu.
"Sao rồi a mẫu, con không lừa người chứ, con chỉ cần hai ngày đã làm đại ca giống thiên tử thực sự."
Lữ hậu nhìn nó chăm chú:" Ta bảo con dẫn huynh trưởng con đi mở rộng kiến thức, chứ không phải biến thành bạo quân. Sao còn dám bảo huynh trưởng con bắt thừa tướng và thái úy? Con có biết làm thế gây ra bao nhiêu phiền toái không?"
"Muốn giết gà dọa khỉ thì đi bắt vài con gà, kế của con là giết khỉ cho gà xem à?"
Lưu Trường lắc đầu:" A mẫu lần này thực sự trách nhầm con rồi, đây hoàn toàn không phải chủ ý của con, toàn do huynh trưởng làm."
Lữ hậu bất ngờ lắm:" Huynh trưởng con mà có lá gan này à?"
"Ha ha ha, a mẫu, huynh trưởng là người rất lương thiện, một khi phát hiện quần thần ngó lơ sự thống khổ của bách tính, thậm chí còn bức hại bách tính, vậy thì huynh ấy sẽ còn hung bạo hơn cả con. Con chỉ cho huynh ấy nhìn bản mặt thật quả quần thần, huynh ấy đã không nhịn được, nếu không có con ngăn cản, huynh ấy đã ngũ mã phân thây thái phó thừa.
"Thái phó thừa đã làm gì?"
"Chiếm đoạt 16 dân nữ ... Cưỡng bức chết 3 người."
"Vậy thì con không nên ngăn huynh trưởng con."
Lưu Trường lắc đầu:" Con sợ huynh ấy không dừng tay được, diệt cả đám Tuyên Nghĩa.
Lữ hậu trầm ngâm đứng dậy:" Dù là thế cũng không bắt Tào Tham và Chu Bột, nhất là Chu Bột đã thâm căn đế cố ở bắc quân, nếu xử trí hắn phải chuẩn bị tốt, không thể lỗ mãng, ta phải đi tìm Doanh."
"A mẫu." Lưu Trường nhảy tới trước mặt Lữ hậu giang tay ra ngăn cản:" Lần này huynh trưởng tự quyết, làm theo ý mình, rốt cuộc cũng cứng rắn một lần. A mẫu để huynh ấy tự làm đi. A mẫu, đây là cơ hội ngàn năm có một để thay đổi hoàn toàn huynh trưởng, tuyệt đối không được can dự vào quyết định của huynh ấy."
Lữ hậu không tán đồng:" Nếu xử lý người khác, ta không ngăn cản, chỉ là người bị liên lụy quá nhiều."
Lưu Trường nghiêm túc nói:" A mẫu, người yên tâm đi, con đã chuẩn bị rồi, con đã phái Trương Bất Nghi và Lý Tả Xa dẫn thân binh từ nước Đường tới."
"Rất nhanh thôi, Lý Tả Xa sẽ dẫn quân đội nước Đường, thao luyện quanh Hà Đông, một khi Trường An có gì khác thường sẽ đánh vào. Nam quân chỉ nghe lệnh huynh trưởng, bắc quân có đánh được nam quân và quân đội nước Đường không?"
"Quý Bố hiện đang ở bên cạnh cữu phụ, con căn dặn rồi, nếu trong thành có biến, cữu phụ giữ hoàng cung, Trần Bình đối kháng bắc quân, đợi quân Đường tới."
"Con!" Lữ hậu há hốc mồm, bà rất không thích chuyện vượt ngoài phạm vi khống chế của mình, không ngờ hai thằng nhãi này dám làm chuyện tày đình như thế, nổi giận:" Quân đội ngoại vương thao luyện quanh Trường An, con muốn mưu phản à?"
"Con mưu phản sao? Không nghe hiệu lệnh thiên tử, ngang nhiên đánh sứ giả, đó mới là mưu phản, chỉ cần con còn sông, không ai dám đối xử với huynh trưởng con như thế. Ông ta có bốn vạn bắc quân, con có năm vạn đại quân. Không nghe chiếu lệnh thiên tử, giữ lại làm gì? Giết sạch đi." Lưu Trường kích động la hét:
Lữ hậu thì nhanh chóng bình tĩnh:" Huynh trưởng con biết không?"
"Đương nhiên là biết, con phụng chỉ thảo phạt gian tặc."
"Con mới là tên gian tặc lớn nhất ... Hai đứa nhãi này! Làm gì có chuyện làm việc như thế, nhãi ranh!" Lữ hậu mắng Lưu Trường:" Quân đội của con mà tới gần Trường An một bước, ta giết tên phản tặc con trước, nghe thấy chưa?"
Lưu Trường nghe răng cười:" Có a mẫu ở đây, làm sao mà đánh nhau được."
"Được, té ra đợi ta, cứng cáp rồi, Trường, con và Doanh lợi dụng cả ta à?"
"Đó là kế sách của huynh trưởng."
"Vớ vẩn! Con ... Con đợi đấy, đợi ta xong việc sẽ xử lý con."
Lữ hậu rời Tiêu Phòng Điện, Lưu Trường cũng chạy luôn, Lữ hậu đi triệu tập quần thần, nó tới cung Cam Tuyền tìm Lưu Doanh.
Vừa thấy Lưu Trường tới, Lưu Doanh tóm ngay tay nó, kéo tới trước mặt mình:" A mẫu nói sao?"
"Ài, a mẫu là người thế nào, sao không hiểu, tất nhiên là đi tìm quần thần rồi." Lưu Trường than vãn:" Huynh trưởng, lần này vì huynh, đệ sẽ ăn một trận đòn, a mẫu giận lắm."
Lưu Doanh thở dài rồi phẫn hận nói:" Trẫm thà làm một bạo quân bất hiếu chứ không một làm một thiên tử ngốc bị quần thần lừa gạt, mặc bách tính chịu khổ."
Lưu Trường sáng mắt:" Nói rất hay ... Nhưng mà chỗ đại tẩu."
"Không sao, lần này trẫm nhất định phải trừng phạt đám đại thần này. Năm xưa a phụ nói không sai, phải thường xuyên quất roi chúng, nếu không chúng căn bản không coi ngươi ra gì, không coi chúng sinh thiên hạ ra gì."
"Đúng, huynh trưởng đã có dũng khí này, đệ sẽ toàn lực tương trợ! Không chỉ đệ!" Lưu Trường nắm chặt tay Lưu Doanh:
"Còn có đại ca ở Tề, tứ ca ở Hàn, ngũ ca ở Lương, lục ca ở Ngô, trọng phụ ở Sở đều đứng về phía đại ca. Có bọn đệ, đệ muốn xem xem có đại thần nào dám xem thường đại ca.
"Đúng, lần này huynh đệ chúng ta đồng lòng, nhất định quản lý tốt Đại Hán." Lưu Doanh lần đầu thể hiện tự tin, đột nhiên nhận ra không đúng, bổ xung:" Còn tam ca của đệ ở Triệu."
"Không, Triệu vương bản tính hèn nhát, nghiêng bên nọ ngả bên kia, bội tín bội nghĩa, lần này sở dĩ đệ chỉ triệu tập 5 vạn quân Đường là do Triệu vương câu kết gian thần, đâm sau lưng nước Đường."
Lưu Doanh cười khổ:" Đệ đó ... Có điều Trường này, nói trước rồi nhé, không thể giao chiến thật."
"Nhị ca, vậy thì phải xem quần thần, nếu bọn họ ngoan ngoãn tiếp nhận thì tất nhiên không khai chiến, nếu bọn họ muốn phản kháng thì đừng trách chúng ta."
.................. .............
Khi Lưu Trường từ hoàng cung đi ra thì quần hiền chặn trước mặt nó, Chu Thắng Chi mắt đỏ hoe, trông hết sức thương tâm.
"Đại vương, a phụ của thần bị bắt vào đình úy rồi."
"Chuyện nhỏ xíu, ngươi khóc cái gì, chúng ta vào bao nhiêu lần rồi, a phụ ngươi mới là lần đầu."
Chu Thắng Chi lắc đầu, bi thương nói:" A mẫu thần khóc cả đêm, sáng này bảo thần đi cầu xin đại vương."
Lưu Trường nhìn quanh:" Tới phủ nói."
Quần hiền theo bên cạnh Lưu Trường, cùng tới phủ Đường vương, bảo mấy xá nhân đợi ngoài sân, Lưu Trường thì dẫn quần hiền vào trong phòng, ngồi ở thượng vị, mọi người chia nhau ngồi vào chỗ. Lưu Trường bấy giờ mới lên tiếng:" Không cần lo, huynh trưởng ta nhân từ, a phụ các ngươi không sao hết."
"Ngoài ra, đây cũng là một cơ hội, bình thường chúng ta vào đình úy, luôn là họ cứu ra. Lần này chúng ta cứu họ ra, báo đáp ơn sinh thành, quá tốt."
Chu Thắng Chi ngớ người:" Nhưng chúng ta cứu thế nào, thần nghe nói cả đình úy cũng bị giam vào rồi."
Tuyên Mạc Như gật đầu, đắc ý nói:" A phụ ta bị giam trước a phụ ngươi."
"Nói bậy, rõ ràng là a phụ ta vào sớm hơn!" Chu Kiên phẫn nộ phản bác:
"Phun rắm! A phụ ta vào sớm hơn." Tuyên Mạc Như không chịu thua: