Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 281: Đường vương không ai có thể thay thế. (2)

Chương 281: Đường vương không ai có thể thay thế. (2)

"Ừ." Lưu Trường ngẩng đầu lên đầy khao khát:" Ở nơi này ta luôn có cảm giác mình là mãnh hổ bị nhốt trong chuồng, ta muốn về phong quốc của mình, đích thân dẫn tướng sĩ ra tái ngoại, xem nước Đường rốt cuộc thế nào. Quả nhân về nước, chỉ chưa tới ba năm, nước Đường sẽ thành nước chư hầu mạnh nhất."

"Hả, đại vương, nước Đường bây giờ còn chưa mạnh nhất sao?"

"Chưa, nước Đường nghèo khổ, không có quả nhân, làm sao mà cường thịnh được."

Hạ Hầu Táo vỗ ngực:" Đại vương về nước, thần sẽ theo cùng, tự mình đánh xe đưa đại vương đi."

"Ngươi đánh xe không phải đưa quả nhân tới nước Đường." Lưu Trường bất tín nhiệm nghiêm trọng, tiếp đó im lặng nhìn mọi người nhẹ nhàng nói:" Nếu quả nhân đi rồi, các ngươi sống cho tốt, đừng nghịch ngợm ... Huynh đệ nên thường qua lại, nếu không sẽ dần xa lạ."

Quần hiền tức thì im lặng, mọi người đều buồn bã.

Chỉ Chu Kiên còn hăng say ăn quả, tới khi Chu Á Phu đánh mạnh vào đầu nó, nó mới hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh rồi giả bộ đau lòng.

Bộ dạng của nó làm Lưu Trường bị chọc cười:" Kiên, cứ ăn đi, không sao đâu! Ăn tiếp đi."

"Vâng!"

Chu Kiên tiếp tục ăn, Chu Á Phu lắc đầu nhìn đứa đệ đệ ngốc mà thở dài.

"Đại vương về nước không được bỏ lại bọn thần."

"Đại vương về nước, bọn thần đi theo, tới nước Đường không cần làm quan, làm một tiểu lại ở quê là đủ rồi." Trần Mãi nghiêm túc nói:

Quần hiền nhao nhao hưởng ứng:" Thần cũng thế!"

Lưu Trường toét miệng cười mắng Trần Mãi:" Nói linh tinh gì thế, ngươi là ngươi kế thừa tước vị, a phụ ngươi chỉ có ngươi thôi, tới nước Đường làm gì?"

"A phụ có thể kiếm được tước vị thì thần cũng có thể, chuyện này thần quyết định từ lâu, a phụ cũng sẽ không ngăn cản."

"Thần cũng vậy!"

Lưu Trường nhìn đám huynh đệ ngốc, mắng:" Đều tới nước Đường cả thì Trường An không còn thiện nhân nữa à? Ai sẽ cứu tế bách tính, ai trừng phạt kẻ ác, tuyên dương cái tốt?"

"Chu Thắng Chi." Mọi người đồng thanh, đến Chu Á Phu cũng không ngoại lệ:

"Đám người các ngươi, Thắng Chi chỉ bắt các ngươi vài lần thôi, cần gì bài xích hắn như thế?"

"Đại vương không biết, kẻ này hoàn toàn quy phục địch rồi, hắn ngay cả thân đệ đệ cũng bắt, hoàn toàn không còn nể nang tình nghĩa trước kia, nay hắn là ưng khuyển của Tuyên Nghĩa, không còn là huynh đệ của chúng ta nữa!"

"Ha ha ha, ai đang mắng ta đó." Chu Thắng Chi đột nhiên từ bên cạnh đi ra:

"Thứ ưng khuyển!" Chu Kiên nhảy dựng lên mắng:

Chu Á Phu tóm đầu nó, ấn nó ngồi xuống, ngồi xuống bên cạnh nó, mặc cho ấu đệ chiến đấu dữ dội với tay mình, cười khà khà nhìn Lưu Trường:" Đại vương, thần tới muộn."

"Không sao."

"Đại vương đừng nghe đám này nói linh tinh, chúng dám tới chỗ thần trộm rồi, thần có thể không bắt sao?"

"Ha ha ha, ở đây ngươi không có giáp sĩ đúng không?"

Đại hiền xung quanh nhào tới, Chu Thắng Chi nhảy dựng lên không kịp, bị cả đám ấn xuống, bọn chúng cười đùa, giống hệt trước kia.

Lưu Trường nhìn bọn chúng chăm chú, ánh mắt hơi thất thần, Phàn Kháng đột nhiên nhào bổ tới hét:" Ấn đại vương xuống!"

"Ha ha ha, bằng vào ngươi à?"

Lưu Trường cười to, cùng đám huynh đệ đánh nhau loạn xị.

.................. ..............

"A mẫu!!!"

Khi Lưu Trường vui vẻ xông vào Tiêu Phòng Điện, thái hậu đang cùng ba người Lưu Hữu, Lưu Như Ý, Lưu Tị đang bàn bạc gì đó. Lữ hậu nhìn y phục của nó, thần sắc bất thiện:" Sáng nay con mới mặc áo mới, làm cái gì thế?"

"A mẫu, không trách con được, Như Ý đánh con, làm rách áo của con."

Lưu Như Ý ngồi trước mặt thái hậu khiếp vía, môi run lên không nói thành lời.

Lữ hậu chỉ nói:" Ừm, con vào phòng trong thay áo trước đi."

Lưu Trường mừng rỡ, vội chạy vào phòng trong, Lữ hậu thì tiếp tục dặn dò ba người kia:" Trong tất cả các các chư hầu, ta lo lắng nhất là ba các ngươi. Triệu vương, ngươi không phải bệ hạ, xử lý tốt vấn đề kia, nếu không ta giúp ngươi xử lý."

"Vâng."

"Không cho ngươi miễn thuế vì nước Triệu khác nước Đường, nước Triệu cần tích lũy tiền lương mới có thể tổ chức khai khẩn, ta đã lệnh người mang vật tư tới cho ngươi. Tận dụng cho tốt, ta không cần biết ngươi dùng cách gì, trong vòng ba năm, nếu nước Triệu vẫn như thế ... Phải có thay đổi."

"Vâng!"

Lưu Như Ý vội bái lạy, khi Lữ hậu gọi riêng ba người bọn họ tới, Lưu Như Ý còn có chút sợ hãi, thiếu chút nữa là đi lập di chúc. Nhưng Lữ hậu không nói gì hắn, lại còn ban cho nước Triệu rất nhiều vật tư, lấy ra chính sách hoạch địch riêng cho nước Triệu, cho phép nước Triệu dùng chính sách riêng, nhanh chóng khôi phục quốc lực."

Lữ hậu quay sang Lưu Tị:" Thảo phạt Hung Nô là chuyện nước Đường nên làm, nước Yên không có thực lực đó, ngươi xuất kích chỉ khiến nước Yên càng yếu. Toàn lực phòng thủ, học nước Đường, đừng phân biệt đối xử với người Hồ trong biên cảnh, nước Đường hàng phục cả Nguyệt Thị, nước Yên chẳng lẽ không hàng phục được người Hồ canh tác ở Liêu Đông?"

"Ngươi trị quốc quá nghiêm, lỏng tay một chút, đối với kẻ địch tái ngoại, không thể chỉ biết dùng thủ đoạn cứng rắn để giải quyết, có lúc cần phải mềm dẻo, phải nhìn rõ thế cục. Ta đã lệnh Tề Lương phái nhân thủ giúp ngươi sửa Trường Thành, xây dựng doanh trị, có thể xây bến tàu, giảm bớt thương thuế ..."

"Vâng!" Lưu Tị cúi đầu nghe lệnh:

"Ngô vương! ... Kẻ địch của ngươi là Triệu Đà, ngươi phải nhớ ... Ta đang nói chuyện với ngươi! Ngẩng đầu lên!"

Lưu Hữu vội ngẩng đầu lên, sắc mặt nhợt nhạt, sợ hãi cực độ.

Bộ dạng này của hắn làm lời muốn nói của Lữ hậu nghẹn luôn trong cổ họng, thực sự nói không ra, bà tức giận cực độ:" Đường đường chư hầu vương, sao lại hèn nhát như thế? Vậy sao có thể chống cường địch."

Lưu Hữu càng run bần bật không nói nổi thành lời.

"Ngươi .... Thôi đi cả đi."

Lữ hậu lắc đầu, bà hoàn toàn thất vọng về Lưu Hữu rồi, tuy bà chẳng thích gì các chư hầu vương, nhưng chưa bao giờ vì thế mà hận các nước chư hầu của họ, điều Lữ hậu bận lòng là giang sơn Đại Hán, trong đó bao gồm cả các nước chư hầu.

Bởi thế mặc dù Lữ hậu tước giảm thực lực các chư hầu vương, nhưng luôn nghĩ cách tăng cường quốc lực cho các nước chư hầu. Cho dù là bà ghét Triệu vương nhất, cũng vẫn đưa tới đó lượng lớn vật tư, trước đó nước chư hầu nào gặp thiên tai, Lữ hậu cũng hạ lệnh toàn lực cứu trợ.

Khi họ xin phép rời đi thì Lưu Trường đã thay xong y phục, vui vẻ đi ra, nhưng nó vừa thấy cái gậy trong tay a mẫu thì nụ cười biến mất.

"A mẫu, các huynh trưởng đều ở đây, hay là để cho con chút thể diện, đợi họ đi rồi hẵng đánh được không?"

"Ồ, chẳng phải vừa vặn Lương vương ở đây à?"

Lưu Trường nằm sấp trên giường, Lưu Khôi bôi thuốc, nó cảm khái:" Ngũ ca vẫn lợi hại như cũ, bao lâu không bôi thuốc rồi, thủ pháp không hề xa lạ."

"Trường đệ không biết rồi, trước đó quả nhân cưỡi ngựa ngã bị thương, y giả trong nước dâng thuốc cho ta, ta và ông ấy trò chuyện về bôi thuốc, hái thuốc, sắc thuốc, ông ấy ngạc nhiên lắm. Sau khi thấy thủ pháp của ta thì khẳng định ta được cao nhân truyền thụ, hỏi ta được ai dạy ... Ta giải thích thế nào ông ấy cũng không tin."

"Ha ha ha, ngũ ca phải cám ơn đệ đó, đệ làm huynh thành danh y rồi."

"Trường đệ, vừa rồi ta thấy lục đệ, nó sợ hãi lắm, còn nói không nổi, xảy ra chuyện gì thế?"

"Ài, Ngũ ca đừng lo, không có chuyện gì to tát đâu, phải rồi, khi nào mọi người đi."

"Thái hậu không nói."

"Khi đi nói với đệ một tiếng, đệ muốn đi cùng mọi người."

"Đệ đi đâu?"

"Nước Đường."

"Trường đệ!" Lưu Khôi ngần ngừ rất lâu mới nói:" Nước Đường không có đệ còn có Trương tướng, Trường An mà không có đệ thì không ai thay thế được."

Lưu Trường trầm mặc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất