Chương 216: Điểm Hóa
Bộ quần áo mới được Ái Linh mang đến, tôi thay bằng quần bò áo phông, tìm lại cảm giác mình là La Hy.
Giấc mộng đó thật sự là ác mộng.
Sau khi tỉnh lại cũng chỉ là ác mộng.
Đợi tôi bước ra, Lâm Nhuận Dư lại trở về thái độ thân thiết như cũ, lại tiếp tục gọi tôi “bà cố” thân thương như trước.
Tôi nghĩ, là do tôi uống canh Mạnh Bà bị say nên đã làm anh ta bỏ hết những nghi ngờ với tôi và lại tin tưởng tôi, kính trọng tôi như xưa.
Nhưng sao tôi lúc này chẳng còn thấy vui vẻ gì cả?
“Bà cố, người làm sao thế? Chẳng lẽ còn giận cháu?” Lâm Nhuận Dư chớp chớp mắt ra vẻ đáng thương hỏi.
Không, tôi chẳng giận gì cả, chỉ là tâm trạng không vui chút nào.
Cái người tâm trạng không tốt là tôi giờ đây cứ nhìn chăm chăm Lâm Nhuận Dư, cho tới khi anh ta rùng cả mình, lúc này tôi mới nói: “Cháu của ta, không phải cháu bảo là, những con quỷ không thành như mong muốn kia, thà rằng hủy hết đi sao? Đã vậy thì cho mỗi người một bát canh Mạnh Bà, rồi đuổi hết đi.”
“Gì cơ? Bà cố, người không phải đùa đấy chứ?” Lâm Nhuận Dư bàng hoàng.
Mặt tôi không biểu cảm, nói: “Ta không đùa đâu.”
Lâm Nhuận Dư hỏi: “Nhưng người không phải nói là, La Hy đó đã cướp mất xá lợi của người, cho nên cần tập trung lực lượng để đối phó với họ hay sao?”
Tôi cười nói: “Họ thì có gì đáng sợ?”
“Bà cố, người ngủ một giấc dậy sao biến thành người khác ngay được…” Lâm Nhuận Dư ngây người ra.
Tôi nửa cười nửa không nhìn anh ta: “Lần trước ngươi cũng từng nói thế với ta.”
Lâm Nhuận Dư: “???”
“Đi đi, đuổi hết đi.”
“Nhưng…”
Tôi ôm đầu, khe khẽ hỏi: “Tại sao ngươi lại không cam tâm? Mạnh Trần, ngươi làm tất cả những việc này, đều vì cái gì chứ?”
Lâm Nhuận Dư lúc này ngoan như một đứa trẻ nói: “Là vì người.”
“Tại sao?”
“Bà cố, người luôn là thần của Mạnh tộc chúng ta, người chính là niềm kiêu hãnh chúng ta, nhưng khi người bị họ khép tội, ta không phục! Dựa vào cái gì mà thần họ cung phụng lại được đời đời tâng bốc, còn thần của chúng ta thì luôn bị chà đạp? Ta chỉ muốn giúp người chứng minh.”
“Chứng minh thế nào đây?”
“Người nói nhân tâm trên thế gian này đều ác độc, những lời mà các thần nói đều là dối trá và người muốn vạch trần sự dối trá về nhân nghĩa đạo đức đó, chứng minh cho toàn thiên hạ, rằng vạn vật vốn có tính ác! Thế giới này cho dù có nhiều hoa thơm, khắp nơi rực rỡ thì đều là xấu xí. Ta nhất định phải chứng minh được thế giới này xấu xí, nó chẳng đáng để chúng ta bảo vệ!”
Lâm Nhuận Dư càng nói càng nghiến răng kèn kẹt, càng nói càng phẫn nộ!
Tôi hiểu từng lời của anh ta, nhưng lại không hề tán đồng.
“Vậy Viên Phi Phi thì sao?” Tôi bình thản hỏi, quả nhiên thấy anh ta bàng hoàng.
Tôi hỏi anh ta: “Nếu trên đời thật sự không còn sự tốt đẹp nào, vậy sao ngươi không vấy bẩn cô ấy? Cứ dùng thủ đoạn thường ngày của mình, uy hiếp, dụ dỗ, hoặc là cho cô ấy uống canh Mạnh Bà, sửa lại ký ức cho cô ấy, biến cô ấy thành thứ mà ngươi muốn, làm cho cô ấy yêu ngươi.”
“Không… không phải…” Lâm Nhuận Dư đau khổ ôm lấy đầu: “Ta không yêu nàng ta! Là Lâm Nhuận Dư! Chính là do cơ thể này còn nhớ nhung đến người đàn bà đó! Không phải là ta thích nàng ta! Không phải là ta! Ta chỉ giữ người đàn bà đó ở lại để làm giao dịch với Lâm Nhuận Dư, tránh để hắn làm hỏng chuyện của ta!”
Tôi nhẹ nhàng nói: “Mạnh Trần, ngươi đừng làm như vậy nữa. Ngươi lại không phải người phàm trần, thích gì thì làm cái đấy, không thích thì đừng làm, vốn dĩ có thể làm một người tự do, sao lại để hai người phàm trần đó làm cho mệt mỏi. Ngươi không yêu Viên Phi Phi thì hãy thả cô ấy ra; Ngươi không thích Lâm Nhuận Dư thì hãy thay một thân xác khác. Ngoài kia có đầy những người đàn ông có thể thay thế được, hà cớ gì mà cứ phải Lâm Nhuận Dư? Ngươi có thể làm, mà không làm, vậy chỉ có thể chứng minh rằng là ngươi không muốn làm.”
“Bà cố, người đừng nói nữa.” Lâm Nhuận Dư cầu xin.
“Được, ta không nói nữa.” Tôi quay người sang nhìn Ái Linh: “Trong tủ lạnh còn canh Mạnh Bà không? Mang một phần ra cho Viên Phi Phi uống đi, ta không nỡ cứ nhìn thấy cháu ta bị giày vò thế này.”
“Vâng!” Ái Linh vui vẻ cười, xem ra cô ta không thích Viên Phi Phi ngay từ đầu rồi.
“Bà cố!” Mặt mày Lâm Nhuận Dư trắng bệch!
Tôi xoa đầu anh ta, bình tĩnh nói: “Ngươi là người con ưu tú của nhà họ Mạnh, khi ngươi còn nhỏ, chắc chắn phải có thầy dạy một đạo lý.”
“Đạo lý gì vậy ạ?”
“Nhân quả có sự tuần hoàn, thiện ác đều có sự báo đáp. Âm ty chẳng phải vì thế mà có ư? Diêm La định ra quy định, chính là vì làm rõ ân oán tình thù trên thế gian này, ai nợ ai cái gì đều phải trả cho hết, như vậy mới có công bằng. Vạn năm trước là nhân cũng là quả, ta là thần, ta cũng có lúc phạm tội, thừa nhận tội lỗi cũng chẳng phải việc gì to tát. Lời của các chư thần là nói dối nhưng chỉ có một phần, họ nói thế giới tốt đẹp, nhưng không nói thế giới có tốt có xấu. Cháu ngoan, thế gian này không chỉ có mỗi tội ác thôi! Cho dù cháu có tạo ra nhiều tội ác thì thế giới này vẫn sẽ có sự tốt đẹp đâu đó. Nếu không tin thì hãy nhìn xuống đất, có ánh sáng sẽ có bóng.”
Lâm Nhuận Dư im lặng.
Anh ta cúi đầu nhìn.
Ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào bên trong, ánh sáng lúc này rực rỡ nhất.
Hồi lâu, Lâm Nhuận Dư mới khẽ nói: “Cháu hiểu rồi.”
Tôi mỉm cười.
Chi có Ái Linh là đang trầm ngâm: “Bát canh Mạnh Bà trong tủ lạnh còn mang cho Viên Phi Phi hay không?”
Tôi nói: “Có!”
Lâm Nhuận Dư sợ hãi hít vào một hơi, kêu lên: “Bà cố!”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, anh ta mau chóng hiểu ra tôi không nói đùa, sắc mặt xịu xuống: “Bà cố, người định cho nàng ta uống canh Mạnh Bà thật à?”
Tôi gật đầu.
“Tại sao?”
“Là một người phàm trần, chết lâu như vậy còn không chịu đầu thai thì chỉ có đau khổ thôi.”
Anh ta thẫn thờ nhìn tôi.
Hồi lâu, anh ta mới nói với tôi một câu: “Ngày hôm qua, người chẳng hề giống bà cố của cháu. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn giống.”
Trước đó, tôi chỉ là người phàm trần.
Nhưng bây giờ, thần vốn dĩ vô tình.
Tôi cười ha ha, đứng dậy vươn vai nói: “Cháu ngoan à, điều này thì cháu sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
Tôi lườm anh ta một cái nói: “Ta là Mạnh Bà, cũng là La Hy.”
Trong phút chốc, biểu cảm của Lâm Nhuận Dư vô cùng phong phú.
Tôi cười ha hả, đứa cháu này trước đây toàn bắt nạt tôi, lần này tôi phải đòi lại công bằng cho mình, người xinh đẹp và nhân từ như tôi, oh, no, sách cổ của Diêm Quân chắc chắn là giả rồi, tôi chẳng thấy mình nhân từ một chút nào.
“Thôi được rồi, cháu của ta, tự cháu làm loạn thì tự dọn dẹp. Bà cố ta không ở đây nữa. Tạm biệt cháu!” Tôi vẫy tay, rồi quay đầu đi.