Kết Hôn Âm Dương

Chương 70: Nhảy Lầu

Chương 70: Nhảy Lầu

Đó là câu chuyện của Tiểu Phấn và Chu Á Hồng.
Vừa được đăng mới, chứng tỏ…
Chu Á Hồng đã chính mắt nhìn thấy cái chết của Tiểu Phấn, biết được cô ta là ma, cho nên khi thấy Tiểu Phấn đếm trùng với số lượng mà mình đếm, thì Chu Á Hồng cuối cùng cũng nhớ ra là mình đã chết.
Hóa ra, Chu Á Hồng cũng là ma!
Hóa ra họ cần phải thông qua người khác để hiểu bản thân mình đích thực là gì, nếu là như vậy, thì tôi hôm nay khẳng định việc Tần Thụy là ma, chẳng há đã làm Tiểu Phấn hiểu được bản chất thật sự của cô ta?
Ở cái bệnh viện này, nếu biết mình là ma thì sẽ biến mất?
Vậy Tiểu Phấn có thể sẽ rời xa tôi?
Tôi đột nhiên nhớ lại lúc chạy lên lầu thì thấy lối lên lầu trên có lướt qua một cái bóng màu hồng.
“Tiểu Phấn”, vì sao tôi thích gọi cô ta bằng cái tên Tiểu Phấn, là bởi cô ta thích màu hồng! Đồ vật gì cô ta sử dụng cũng đều là màu hồng!
Ở cái viện này cũng chỉ có cô ta là thích sử dụng tông màu đó.
Vậy cái bóng vừa nãy đích thị là của cô ta.
Cô ta đã lên lầu trên.
Tôi phải đi tìm cô ta.
Vừa quay đầu lại, tôi phát hiện ra lũ ma quỷ đã bị đập cho te tua và nằm la liệt dưới đất, chẳng cần nghĩ cũng biết là Âm Thao làm việc đó, tôi cứ thế cắm mặt chạy ra ngoài.
Tôi cắm đầu gấp gáp chạy lên cầu thang.
Thực ra tôi cũng không biết Tiểu Phấn ở tầng bao nhiêu, chỉ là trong đầu cứ có một tiếng nói thôi thúc tôi tiếp tục lên thêm tầng nữa!
Thế là tôi cứ thế chạy lên đến tầng thượng.
Cửa tầng thượng đang mở.
Thực ra tôi cũng phát hiện ra điều bất thường, cả bệnh viện đều có lưới bảo vệ, duy chỉ có tầng thượng là vẫn thông thống, nhưng vì sao nó lại thế? Chẳng lẽ do thiết kế kiến trúc có vấn đề, chẳng an toàn chút nào nếu có bệnh nhân chạy lên đây.
Tôi rảo bước thật nhanh và nhìn thấy Tiểu Phấn đã đứng trên lan can tầng thượng.
Đêm nay có gió to.
Tôi sợ cô ta sẽ bị thổi bay xuống dưới.
Thấy cảnh đó, tôi hoang mang thật sự, cảm giác sắp mất đi người mình yêu quý ập đến làm tôi sợ hãi.
Nhưng, tôi cũng cố gắng kìm nén cảm xúc, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất để nói với Tiểu Phấn: “Tiểu Phấn, cô làm gì thế? Chương ngày mai đã viết xong chưa? Mau xuống đây với tôi, chúng ta về phòng viết tiếp. Tôi nói cô nghe này, lúc nãy tôi nhìn thấy mấy con ma trong phòng tôi, về đi, tôi kể cho cô nghe mấy tình tiết mới, hay lắm nhé, để cô có thêm đề tài viết được câu chuyện mới.”
Tiểu Phấn chầm chậm quay đầu lại, nước mắt nước mũi tèm lem.
Nếu theo lời Tiểu Phấn, Chu Á Hồng chưa bao giờ cười, nhưng lúc ra đi thì lại có thể nhìn thấy cô ta cười, ít ra đó là một phần ký ức đẹp còn lưu lại với Tiểu Phấn.
Nhưng tôi từ trước đến nay chưa bao giờ thấy Tiểu Phấn khóc, thậm chí cho rằng cô bé này đầu óc đơn giản, chắc chắn không có phiền não gì, càng không thể khóc được, Tiểu Phấn trước mắt tôi bây giờ, nước mắt tèm lem trên mặt, cơ thể mong manh trước gió, cảnh tượng này làm tôi cảm thấy xót xa, có phải đây sẽ là lần cuối chúng tôi được gặp nhau và đây sẽ là cảnh tượng cuối cùng tôi thấy ở cô bé ấy?
“Tôi không viết nữa, Hy Hy, tôi không thể viết tiếp được.” Tiểu Phấn khóc nói.
Tôi không hiểu, hỏi: “Tại sao lại không viết tiếp nữa?”
Tiểu Phấn giơ hai tay lên trước mặt, đôi mắt ầng ậc nước, cô ta nhìn vào đôi tay của mình, rồi lật ra trước lại lật ra sau, ánh mắt như không thể chấp nhận được sự thật nào đó, rồi đau đớn khóc to: “Hôm nay tôi không thể chạm vào bàn phím, khi bàn tay tôi chạm vào, tôi phát hiện ra bàn tay mình trong suốt, tôi không thể đánh được chữ!”
Tôi cố nín thở, cẩn thận từng bước nhỏ tiến về phía Tiểu Phấn: “Không sao, bất kỳ vấn đề gì cũng có cách giải quyết của nó, cô thấy đúng không, cô theo tôi về phòng trước, chúng ta sẽ bàn bạc xem nên giải quyết vấn đề như thế nào.”
Tiểu Phấn lắc lắc đầu trong nước mắt.
Hai chân của cô ta đã lùi dần sát mép bên ngoài
Vì lo lắng, tôi càng lúc càng cuống!
Một cô bé đáng yêu hiền lành, ai nói cũng nghe, sao nay lại cứng đầu đến thế?
“Tiểu Phấn, tôi nói với cô này, tôi rất thân với viện trưởng ở đây, tôi sẽ nói với anh ta tìm cách giúp cô, để cô trở về như ban đầu, cô sẽ lại động được vào đồ vật, lại có thể viết được tiểu thuyết, lại cùng chơi với tôi, cùng tôi thảo luận về các tình tiết mới cho bộ tiểu thuyết của cô. Tôi sẽ hỏi anh ta giúp cô, là vì sao ma quỷ khi lấy lại được ký ức thì sẽ tan biến? Tôi sẽ bắt anh ta giúp cô. Chỉ cần cô cho tôi thời gian.”
Tiểu Phấn ngừng khóc, nhưng đôi môi vẫn giật liên hồi, cô ta nhìn tôi với ánh mắt buồn bã sâu thẳm: “Cô… Cô cũng nghĩ, tôi là… ma?” Nói đoạn, lại khóc nấc lên.
“Á?” Tôi khựng lại.
Lúc trước tôi thực ra vẫn phân vân không biết Tiểu Phấn có con mắt âm dương hay là ma, nhưng nhiều việc xảy ra và khi kết nối lại, thì tôi càng chắc chắn cô ta đã là ma, bởi vì Chu Á Hồng đã chứng kiến cái chết của Tiểu Phấn, nếu như những gì tôi đọc ở chương cuối mà Tiểu Phấn vừa viết là thật.
Hoặc giả thử đây chỉ là sự tưởng tượng của Tiểu Phấn về cái kết? Dù gì cô ta cũng là người chuyên viết truyện, đương nhiên trí tưởng tượng sẽ rất phong phú.
Nhưng chẳng phải trước đó, cô ta đếm số lượng người với Chu Á Hồng thì đều ít hơn, nhưng sau đó thì lại trùng với số lượng mà Chu Á Hồng đã đếm, thực ra cô ta không hề có con mắt âm dương.
Không chỉ là chuyện Chu Á Hồng biết được điều đó, mà ngay cả hôm nay khi Tiểu Phấn tìm lại được ký ức, thì cô ta cũng phát hiện tay mình không thể sờ vào bàn phím máy tính được nữa.
Cô ta thật sự đã lấy lại được ký ức của mình và biết mình bây giờ là ma. Chỉ là cô ta không muốn tin vào điều đó.
“Cô biết vì sao, tôi lại đứng ở đây không?” Tiểu Phấn nấc nghẹn nói với tôi.
Tôi hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì tôi thực sự không biết mình là người hay là ma! Tôi đã không thể động vào bàn phím máy tính được nữa, cũng không thể viết tiểu thuyết được nữa, cũng không bao giờ có thể trả lời từng lời bình luận của độc giả như mọi ngày! Không thể cùng vui buồn với họ theo mạch câu chuyện mà tôi viết nên. Cho dù có tồn tại ở nơi này, tôi cũng không thấy còn ý nghĩa gì nữa!” Tay Tiểu Phấn chỉ thẳng xuống tầng dưới, người cô ta hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt tuyệt vọng, dùng hết sức gào lên: “Chỉ cần tôi nhảy xuống, tôi có thể biết được sự thật, tôi là… người… hay ma. Chẳng phải nếu là ma thì tôi sẽ không chết hay sao!”
Thực ra thì cũng đúng.
Nếu là ma, cô ta sẽ không chết thêm lần nữa. Việc khuyên một con ma không nhảy lầu tự sát thì cũng hơi vô lý và ngốc nghếch nhỉ?
Tôi đành thở dài: “Cô nói cũng có lý.”
Tiểu Phấn lại òa lên khóc: “Cô quả nhiên nghĩ tôi là ma!”
“Cô vốn dĩ là ma! Nhưng làm ma thì có gì không tốt? Dù gì có phải cô mới làm ma ngày một ngày hai đâu, cô vẫn viết tiểu thuyết, vẫn lên mạng bình thường. Cô nói xem, cô là ma hay là người có khác biệt gì đâu, vậy thì cô hãy xuống đây, đừng nhảy nữa, xuống đây với tôi! Chúng ta sẽ nghĩ cách giúp cô!” Tôi cố gắng khuyên nhủ Tiểu Phấn.
Nói xong một tràng thì tôi lại bật khóc!
Tôi đang cố khuyên một con ma không nhảy lầu tự tử?
Không! Là tôi đang cố khuyên người bạn của tôi đừng rời bỏ tôi!
Cảnh tượng này bày ra trước mắt, làm tôi cảm thấy đau lòng khủng khiếp.
Tôi sợ cô ta sẽ nhảy xuống và biến mất hẳn trong cuộc sống của tôi. Là sẽ mãi mãi tan biến mất, không còn ở bên cạnh tôi và chỉ còn sống trong ký ức của tôi, như Chu Á Hồng cứ thế biến mất trước mắt Tiểu Phấn.
“Cô hãy bước xuống đây, có được không?” Tôi nấc lên. “Cho dù là trong lòng cô đang nghi hoặc những gì, tôi đều sẽ tìm cách giải đáp nó cho cô. Ngày mai tôi sẽ đi tìm viện trưởng và xin anh ta giúp cô, chúng ta sẽ trở lại như xưa, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau cắn hướng dương, cùng nhau thảo luận về tiểu thuyết của cô, có được không?” Cô ta bây giờ làm tôi cảm thấy rất sợ, cái cảm giác sắp mất đi người thân yêu, nó thật sự rất khủng khiếp.
“Tôi xin cô… Tiểu Phấn” Tôi cảm thấy tuyệt vọng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất