Chương 93: Phá vây
Nhìn những con côn trùng đang vây quanh Thanh Diệu Ngâm mà sâu trong mắt Đạm Thai Quan Kiếm ánh lên vô số tâm tình khó nói.
Hắn biết mười mấy năm qua, Thanh Diệu Ngâm vẫn luôn ở trong vùng đất bí ẩn này, nhưng mà nơi này chính là bình nguyên ở dưới lòng đất Ma Thiên Phong, một mật địa cực kỳ lớn, dù cho là gã cũng không rõ Thanh Diệu Ngâm đã ở nơi nào. Cũng hơi mười năm rồi, gã chưa gặp lại Thanh Diệu Ngâm lần nào.
Tuổi thọ của tu hành giả dài hơn phàm nhân rất nhiều nhưng mà mười mấy năm trời cũng là khoảng thời gian dài đăng đẳng.
Nhưng Tịnh Lưu Ly lại khác với Đạm Thai Quan Kiếm, vòng khảo hạch này của kiếm hội là do nàng phụ trách, dĩ nhiên trước đó nàng đã gặp qua vị sư thúc đang ẩn cư ở nơi bí ẩn này rồi. Nhưng mà trong mắt nàng cũng vẫn chứa đầy những tâm tình phức tạp.
Bởi vì nàng cực kì hiểu rõ, theo lẽ thường thì chắc chắn không có chuyện Thanh Diệu Ngâm xuất hiện trong cửa này của kiếm hội.
Lúc Thanh Diệu Ngâm xuất hiện cũng làm cho nàng và Đàm Đài Quan Kiếm cùng rất nhiều người đang ở phía trên cao kia hiện ra thân ảnh.
Phần lớn những người kia chính là Sư trưởng từ các nơi đến đây để theo dõi Kiếm hội, ngoài ra còn có một ít quý nhân trong triều. Dĩ nhiên Mân Sơn Kiếm Tông sẽ để họ quan sát toàn bộ quá trình của Kiếm hội, chẳng qua là nhìn thấy cũng không có nghĩa là sẽ biết rõ chi tiết trong đó, cho nên vị trí của bọn họ không thể nào so với hai người Tịnh Lưu Ly.
Tại nơi bọn họ nhìn xuống thì dù là Thanh Diệu Ngâm, Đinh Ninh hay là những thí sinh còn lại đều bé như con kiến mà thôi.
Nếu không phải lúc nãy do Đinh Ninh truyền chân nguyên vào Mạt Hoa Tàn Kiếm làm cho nó chợt lóe sáng thì chưa chắc gì những người trên kia đã thấy hắn dùng kiếm, ngược lại tình cảnh từng con Hoàng Trùng đột nhiên rơi liên tiếp quanh người hắn sẽ trở nên vô cùng quỷ dị.
***
Trong mắt hai người Tịnh Lưu Ly thì Đinh Ninh sử dụng kiếm ngày càng lưu loát, từ chỗ trúc trắc đã dần thành thạo hơn nhiều nhưng mà chỉ mình hắn biết, bản thân mình chỉ đang diễn kịch mà thôi.
Đối với kiểu chiến trận xung phong liều chết như thế này thì hắn có nhiều kinh nghiệm hơn những gì mấy người kia có thể tưởng tượng. Chẳng qua, dù cho hắn có kinh nghiệm phong phú ra sao đi nữa thì trong lúc này phải luôn xông tới không ngừng nên làm tiêu hao rất nhiều tinh thần và thể lực.
Hô hấp của hắn ngày càng nóng rực, cả lồng ngực như muốn cháy lên, mùi máu tanh đặc sệt trong không khí cứ từng đợt tràn vào phổi làm cho hắn thở cũng khó khăn hơn nhiều.
Nhưng nét mặt Đinh Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, hắn chắc rằng người kia chính là Thanh Diệu Ngâm… Cho dù Thanh Diệu Ngâm chỉ đứng bên ngoài mà nhìn nhưng Đinh Ninh biết mình chắc chắn sẽ giết hết tất cả những con Hoàng Trùng còn sót lại trước khi hao hết thể thực.
Cho nên hắn vẫn bình tĩnh xuất kiếm một cách hoàn mỹ, dùng tốc độ cực nhanh để xông tới chém những con Hoàng Trùng kia.
Cả khuôn mặt Thanh Diệu Ngâm bị che khuất bởi râu tóc bù xù nên không nhìn ra vẻ mặt y như thế nào, chẳng qua mỗi lần Đinh Ninh đâm ra một kiếm thì ánh mắt y lại lóe lên mãnh liệt từng cái.
Trong mắt y, dường như Đinh Ninh và thanh kiếm trong tay là hai phần tách rời.
Trong cảm nhận của y, tiếc thở dốc nặng nề hay những mệt nhọc trên thân thể của Đinh Ninh chẳng có quan hệ gì với thanh kiếm trong của hắn.
Ánh mắt y càng trở nên khó hiểu, phẫn nộ và cả ngơ ngẩn nữa.
Xác của những con Hoàng Trùng ngày càng nhiều.
Với khoảng cách xa như vậy mà y còn có thể thấy mặt nước đục ngầu một màu xanh vàng cực kỳ kinh khủng.
Nhìn thấy số Hoàng Trùng ngày càng ít đi, y cảm thấy không thể nào chịu được nữa.
Cũng ngay lúc thì dường như Đinh Ninh cũng đã cố hết sức, Mạt Hoa Tàn Kiếm trong hắn rền lên một tiếng vang dội.
Lúc một con Hoàng Trùng bay lắc lư từ không trung xuống thì cả người nó rung mạnh, thì ra một kiếm kia của Đinh Ninh không chém trúng chỗ hiểm của nó, mà lại chém ngay trên giáp xác cứng rắn.
Nhưng mượn lực chấn động này, vài tia kiếm khí tách ra từ mấy vết rạn trên thân kiếm, nương theo chân nguyên được truyền đến và đâm thẳng vào đầu con Hoàng Trùng này cùng hai con đang bay phía trước.
Ba con Hoàng Trùng này bị thương nặng nhưng lại chưa chết, chúng cực kỳ đau đớn nên bay ngược ra ngoài, tích tắc đâm ầm ầm vào những con Hoàng Trùng khác làm cho chúng bay tứ tung, rơi cả xuống đất.
“Đủ rồi!”
Cuối cùng thì Thanh Diệu Ngâm cũng không thể chịu được nữa nên lạnh lùng hét lên một tiếng.
Nhưng cuộc chiến vẫn đang diễn ra.
Những con Hoàng Trùng kia hoàn toàn không hiểu lời y, còn Đinh Ninh cũng không có khả năng dừng lại khi đang bị đám trùng này vây khốn, bằng không thân thể hắn sẽ có thêm mấy chục lỗ thủng thì sao.
Ánh mắt của Thanh Diệu Ngâm như muốn bốc cháy. Y cũng nhận ra sai lầm của mình nên lật tay lấy một cây sáo nhỏ màu đỏ tươi.
Nương theo chân nguyên được y rót vào theo những ngón tay, chỉ thấy xung quanh cây sáo đỏ kia xuất hiện những gợn sóng khí mà mắt thường có thể thấy được. Hình như nó không phát ra âm nào cả nhưng sau một khắc, bỗng nhiên cả đàn Hoàng Trùng cùng Huyền Sương Trùng như bị đóng băng, thân thể chúng đều rung mạnh.
Sau đó cả đàn Hoàn Trùng còn sót lại bắt đầu rút đi như thủy triều. Thân thể bọn chúng không nhỏ, lúc mới xuất hiện, chỉ thấy những bụi gai kia chỉ cao đến thắt lưng chúng mà thôi. Vậy mà khi chúng rút lui, cả thân thể run rẩy, sợ hãi, cúi sấp xuống đất, nhìn qua chẳng còn thấy màu u lam sáng bóng nào nữa, chỉ còn những bụi gai đang tản ra những gợn xóng xa dần.
Nhưng mấy con Huyền Sương Trùng lại đứng im đó. Khi đàn Hoàng Trùng lui hết thì một cỗ kiếm ý khủng khiếp tràn đến phía trên chúng.
Dường như có một thanh kiếm lớn vô hình đang mạnh mẽ đâm từ trên không trung xuống.
Mặt đất chấn động mãnh liệt, trong người đàn trùng phát ra nhiều tiếng vỡ nát nho nhỏ, từng đợt từng đợt máu huyết bị nghiền nát trào ra từ trong miệng chúng.
Ngoại trừ những con Huyền Sương Trùng mà Đinh Ninh để bên ngoài thì tất cả đều chết hết.
Ở trên bờ núi cao cao kia, có rất nhiều thân hình những tu hành giả nhỏ xíu như kiến, đang quan sát kiếm hội không chịu được mà lùi về sau một bước.
Trong Mân Sơn Kiếm Tông, Thanh Diệu Ngâm cũng không phải cường giả dùng kiếm nhưng uy lực một kiếm này của y cũng rất hiếm thấy trong những người cùng thế hệ.
“Có cần ngăn y lại không?” Nhìn Thanh Diệu Ngâm ra tay, Đàm Đài Quan Kiếm quay đầu, ngưng trọng nhìn Tịnh Lưu Ly mà hỏi.
Tịnh Lưu Ly không chút do dự lắc đầu, nói: “Không cần đâu.”
Đinh Ninh thở mạnh, hổn hển đạp lên đống xác trùng, theo từng bước chân hắn, từng đoàn máu tươi sền sền xanh vàng tóe lên.
“Sao lại như vậy?”
Nhìn thân hình Đinh Ninh bước qua đám xác trùng cao như bức tường kia, Thanh Diệu Ngâm phẫn nộ nói ra một câu, cũng chẳng giới thiệu cái gì cả; khi âm thanh của y chưa dứt đã thấy thân ảnh xuất hiện trước mặt Đinh Ninh.
Trong chốc lát, Đinh Ninh cũng không trả lời Thanh Diệu Ngâm mà lại đứng một bên thở dốc rồi chắp tay thi lễ.
“Bất kỳ tu hành giả nào dưới Thất cảnh, cho dù là tổ hợp quân đội của tu hành giả cấp thấp cùng Kiếm Sư cũng không có chuyện địch lại mấy trăm kẻ thù. Đây là đạo lý được ghi chép trong nhiều điển tịch tu hành rồi, dù cho ngươi không có sư phụ hướng dẫn thì chắc chắn ngươi đã biết qua rồi chứ. Chẳng lẽ đạo lý cơ bản như vậy ngươi lại không biết sao?” Thanh Diệu Ngâm phẫn nộ nhìn Đinh Ninh, nói không ngừng: “Số lượng Hoàng Trùng của ta còn gấp mấy trăm lần. Vì sao ngươi không trốn đi từ đầu mà lại đi chiến đấu với những con trùng này? Chẳng lẽ mắt ngươi bị mù? Dù cho có mù cũng phải cảm cảm giác được nguyên khí xung quanh bị đám trùng này khuấy động chứ!”
Có rất nhiều người không thể hiểu được sự phẫn nộ trong lòng của Thanh Diệu Ngâm.
Rõ ràng những nhân vật cường đại như Thanh Diệu Ngâm, nếu bọn họ tức giận thì sẽ tõa ra nhiều loại khí tức khinh khủng, tạo cho những tu hành giả khác nhiều áp lực nặng nề. Nhưng nhìn Đinh Ninh vẫn cứ bình tĩnh trả lời: “Tuy rằng những con trùng này giống quân đội nhưng dù sao cũng không phải quân đội chính thức.”
“Cái gì mà giống lại không phải chứ.”
Thanh Diệu Ngâm lạnh lùng nói: “Cho dù Hổ Lang kỵ binh cũng không có chuyện mọi người đều là tu hành giả.”
Đinh Ninh điều chỉnh hô hấp, lắc đầu, nói: “Không liên quan gì đến chiếc lực cá nhân cả, quân đội có một thứ gọi là hi sinh.”
Thanh Diệu Ngâm chợt chững lại.
Đinh Ninh lại nói tiếp: “Nói cho công bằng thì sức chiến đấu của những con trùng của ngài đã gần bằng kỵ binh trong quân đội của tu hành giả nhưng dù sao đi nữa chúng chỉ biết những thủ đoạn công kích bình thường mà thôi, lại không biết chủ động hi sinh. Còn quân đội lại không như thế, bọn họ có thể vì mục đích tạo ra vết thương chí mạng cho những tu hành giả cường đại mà kiên quyết phát động quân giới, không tiếc phải hi sinh những quân nhân tu hành giả xung quanh đó.”
Dĩ nhiên những chuyện này, không lý nào Thanh Diệu Ngâm lại không biết.
Ngoài trừ ví dụ Đinh Ninh nói, thậm chí y còn có thể liệt kê ra vô vàn những hi sinh khác mà quân đội làm ra chỉ vì vây giết tu hành giả.
Chẳng qua, do y quá giận nên không nghĩ thông những đạo lý này mà thôi. Về sau, y cũng bình tĩnh hơi một chút.
Sau đó y nhìn thẳng Đinh Ninh, hỏi về vấn đề quan trọng nhất: “Dù cho ngươi cảm thấy những con trùng này không so được với quân đội chính thức nên có lòng tin chém chết hết chúng… Nhưng quan trọng là vì sao ngươi lại chọn như thế ngay từ đầu? Vì sao ngươi không giết những con Hoàng Sương Trùng kia nhưng lại chém chết đàn Hoàng Trùng?”
“Bởi vì đây là một loại xiềng xích kỳ lạ.”
Đinh Ninh khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y, từ tốn nói: “Trước khi bước vào mảnh bụi gai này, Cảnh Nhận tiền bối có nói qua với chúng ta, đợt khảo hạch này sẽ làm chúng ta mệt mỏi cực độ, thậm chí là bị thương. Mà lực lượng của Huyền Sương Trùng lại không đủ mạnh, chỉ sợ cũng không thể làm tổn thương những thí sinh khác.”
“Vốn Huyền Sương Trùng trước mặt chúng ta đã hoàn toàn dị biến cho nên ta liền khẳng định, dù cho nhân lúc chúng biến hóa mà trốn hay giết chết chúng thì chắc chắn sẽ kích phát một mắt xích kế tiếp.”
“Có thể những con Huyền Sương Trùng sẽ thành thức ăn cho đám Hoàng Trùng, rồi chúng sẽ lại dị biến hoặc giả sẽ biến thành một mắt xích kế tiếp nào đó nữa. Đến cuối cùng, có thể ta sẽ phải đối mặt với nhiều thứ hơn nữa, thậm chí còn bị thương nghiêm trọng hay phải rời khỏi cuộc thi này cũng không chừng.”
“Cho nên nếu ta không muốn những chuyện như vậy xảy ra thì chỉ có thể nghĩ cách phá hủy một mắt xích trong đó, chỉ cần phá hủy hoàn toàn một khâu trong đó thì xiềng xích kia chắc chắn sẽ không mở ra được, lúc đó ta mới có thể lấy một cái giá thật nhỏ để hoàn thành cuộc khảo nghiệm này.”
Lúc Đinh Ninh từ tốn kể rõ nguyên nhân, Thanh Diệu Ngâm càng trở nên khiếp sợ và trầm mặc hơn.
“Ngươi làm rất đúng.”
Sau khi trầm mặc mấy chục hơi thở, y hít một hơi sâu nhìn Đinh Ninh nói ra.