Chương 1? ? ?: Không Liên Quan
Lục Tân nhìn về phía Ngân Mao, khẽ thở dài một tiếng.
Cuối cùng thì mình cũng bóp chết giấc mơ của hắn.
Ngay khi hắn thở dài, Hàn Băng và Rắn Đỏ vốn đã bị ô nhiễm nặng đang lo lắng nhìn Ngân Mao đều sợ hãi ngẩng đầu lên, lông tơ trên người Rắn Đỏ dựng đứng hết lên, cứng nhơ lông sắt.
Dụng cụ đo lường tinh thần trên cổ tay Hàn Băng đạt tới mức cảnh báo cao nhất.
Hai người ngẩng lâu lên thì nhìn thấy Lục Tân đang cười mỉm, căng thẳng hô:
"Đan Binh tiên sinh, ngươi... ngươi làm gì vậy?"
"Ta hả?"
Lục Tân nghe được tiếng hô sợ hãi vang lên từ trong hành lang, thậm chí là ở trong phòng họp, cộng thêm Ngân Mao ở trước mặt thể hiện ra sự thay đổi tâm lý, thế là hắn hài lòng gật đầu một cái.
Sau đó hắn thản nhiên trả lời Hàn Băng:
"Nghiêm túc mà nói thì ta không hề làm gì cả."
Có lẽ việc xây dựng lại trật tự ở thành phố Hắc Chiểu sẽ phải hoãn lại.
Lúc đám người Hàn Băng vội vàng chạy đến phòng họp thì đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn tưng bừng. Cả căn phòng đông nghẹt khoảng 30,40 cán bộ quan chức hành chính của thành phố Hắc Chiểu, trong đó ít nhất cũng có một nửa số người đã ngã xuống đất, thân thể co quắp, trên mặt viết đầy hai chữ sợ hãi.
Ngay cả những người không bị nỗi sợ hãi ảnh hưởng, thì cũng bị cả đám người có bộ dạng kỳ quái đột nhiên xuất hiện doạ cho chết khiếp.
Từng người trong số họ lần lượt đứng lên, dựa lưng vào góc tường nghi ngờ không thôi, nhìn những người đang cuộn tròn, run rẩy trên mặt đất, muốn biết rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Muốn biết mấy chữ "trời tối" "sợ hãi giáng xuống" mà những người này luôn miệng lầm bầm có nghĩa là gì.
Rõ ràng là ánh nắng ngoài cửa sổ rất gay gắt, chói hết cả mắt nhưng họ lại chỉ cảm thấy lạnh run người.
"Đây gọi cái không hề xảy ra chuyện gì à?"
Hàn Băng quay đầu nhìn về phía Lục Tân, trong bụng thật sự có vô số vấn đề muốn hỏi.
Nhưng Lục Tân cũng đang tò mò nhìn vào trong phòng họp, hình như còn có về tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Hàn Băng chỉ có thể dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lục Tân.
Ít nhất từ trên nét mặt mà thấy, lúc này biểu hiện của ngài Đan Binh còn giống người ngoài đứng xem hơn cả mình.
"Ta chỉ có hai vấn đề muốn hỏi."
Hàn Băng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nói nhỏ với Lục Tân:
"Họ còn có thể khôi phục? Loại này ô nhiễm có tính lây lan hay không?"
Lục Tân cau mày suy nghĩ một lát, nói:
"Tuy chuyện này đúng là chẳng liên quan gì đến ta, nhưng ta vẫn trả lời đơn giản được. Họ có thể khôi phục. Về mặt ý nghĩa, nghiêm túc mà nói thì họ thậm chí còn không hề bị ô nhiễm, chỉ đơn giản là bị doa sợ thôi."
"Vốn không có ô nhiễm, đương nhiên cũng sẽ không có chuyện ô nhiễm lan tràn."
Hàn Băng nghiêm túc nhìn vào mắt Lục Tân, chấp nhận câu trả lời này, nói:
"Vậy chúng ta có thể đi về trước."
Đám người Lục Tân thuận lợi đi ra khỏi phòng hành chính, không bị bất kỳ ai ngăn cản hay giữ lại.
Ngay cả binh sĩ canh gác hai bên cũng có rất nhiều người bị ảnh hưởng. Đội ngũ vốn nghiêm ngặt chỉnh tề, lúc này lại xiêu xiêu vẹo vẹo, người đứng kẻ ngồi hết cả. Mặc cho sĩ quan trưởng đánh chửi hoặc lôi kéo kiểu gì họ vẫn mềm nhũn như đống bùn nhão, nằm liệt trên mặt đất. Tiếng khóc cùng kêu rên thảm thiết đan xen vào nhau thành thịnh yến. Những binh sĩ không chịu ảnh hưởng, đều bị dọa sợ, vẻ mặt đáng thương ôm chặt súng, cứ như đang đưa thân vào chốn tu la.
Lục Tân cùng mấy người Hàn Băng cẩn thận đi xuyên qua những binh sĩ nằm ngổn ngang, khẽ cau mày.
Quân đội là giới hạn cuối cùng của một thành phố.
Nhìn thấy quân đội thành phố Hắc Chiểu đã biến thành bộ dạng này, sao có thể ôm ấp kỳ vọng gì vào nó nữa chứ?
Một thành phố mục nát, quả nhiên phải kéo lớp băng vải xuống thì mới nhìn thấy được rõ ràng.
Không tận mắt đến xem, sao mà ngờ được, dưới lớp vỏ ngoài có vẻ ngăn nắp, hình dạng bên dưới đã vặn vẹo mục nát đến mức độ nào rồi?
Rời khỏi sảnh hành chính, lập tức ngồi lên rồi Thằn Lần đang đứng ở chỗ đỗ xe, chạy liền một mạch đến khách sạn Số Ba, thành phố Vệ Tinh.
Tiểu đội Đan Binh này đúng là đã phải chịu chút oan ức, bình thường mà nói, một tiểu đội trợ giúp lại đây, kiểu gì cũng được đơn vị hành chính của địa phương nhiệt liệt hoan nghênh và tiếp đón long trọng, kết quả tiểu đội Đan Binh từ lúc vừa mới bắt đầu đã phải ở khách sạn, đến bây giờ vẫn phải ở lại khách sạn.
Không biết lúc quay về khách sạn, chi phí có được thành phố Hắc Chiểu thanh toán cho hay không.
Đi trên đường họ có thể nhìn thấy, lúc này thành phố Hắc Chiểu đã lâm vào trong một cơn khủng hoảng và nghị luận vô hình.
Không biết đã có bao nhiêu người trên đường phố đã trải qua cơn ác mộng ban ngày, đang dùng hai chân mềm nhũn để bò dậy, dựa vào tường, ngây ngốc nhìn xung quanh.
Người không trải qua cơn ác mộng này thì lại đứng từ xa, có vẻ sợ hãi chỉ chỉ trỏ trỏ những người này.
"Rốt cuộc thì vừa nãy họ đã nhìn thấy điều gì?"
"Đó có phải là thật hay không?"
"Tại sao lại có nhiều người đồng loạt công bố bản thân nhìn thấy ma quỷ như vậy chứ?"
Đủ các loại suy đoán được đồn đại từ đám người này, dẫn đến những trận tranh cãi kịch liệt.