Mặt Trăng Đỏ

Chương 1?

Chương 1?


: Đây Là Đan Binh? ?
"Tuổi tác của tòa nhà này thoạt nhìn cũng không nhỏ, căn cứ vào phong cách kiến trúc và cơ cấu thì có thể phán đoán nó được xây dựng trước sự kiện trăng đỏ. Kết cấu và kiến trúc đều bị xuống cấp rất nghiêm trọng, nó có thể kiên trì tới giờ mà không bị sập đã là một chuyện khiến người ta kinh ngạc rồi. Ta từng nghe người ta nói, một kiến trúc dù xuống cấp tới đâu, nhưng nếu có người sống bên trong thì chứng tỏ nó được yêu mến, có thể chống đỡ thêm một thời gian dài. Xem ra câu nói này không phải là không có đạo lý..."
"Nếu như đặt ở ngoài thành thì kiến trúc thế này đã sớm sụp đổ lâu rồi..."
Mấy vị kỹ sư vừa đo lường vừa thuận miệng trò chuyện với Lục Tân mấy câu:
"Tòa nhà này là đồ gia truyền của gia đình Đan Binh tiên sinh à?"
"Không phải."
Lục Tân cười nói:
"Trước kia ta sống ở cô nhi viện."
Kỹ sư già hơi kinh ngạc:
"Vậy tòa nhà này..."
"Thật ra ta cũng rất muốn biết."
Lục Tân cười giải thích:
"Chỉ tiếc là mẹ ta không có ở nhà, cho nên cũng không biết hỏi ai.
"Mẹ của Đan Binh tiên sinh..."
Mấy vị kỹ sư im lặng một chút, đều rất hiểu chuyện không nhắc lại đề tài này nữa, mà là nói sang chuyện khác giống như đang trò chuyện bình thường:
"Nếu như Đan Binh tiên sinh đồng ý, vậy thì chúng ta có thể nhờ người bên Sở hành chính tìm thử tư liệu ở đây."
"Dù sao chuyện trang hoàng lớn như vậy, cũng nên xem thử chủ hộ là ai đã..."
"Tất nhiên là được."
Lục Tân không những không vui mà trái lại còn rất vui vẻ và bất ngờ, dù sao thì mình trang hoàng lại nhà người ta, nhưng lại không biết chủ nhân của căn nhà là ai thì cũng có chút không tiện.
Lần thứ nhất gặp mặt, đôi bên trò chuyện với nhau rất vui.
Ba vị kỹ sư đo đạc xong thì tạm biệt Lục Tân, trở về điều chỉnh là kế hoạch trang trí.
Đồng thời còn hẹn kỹ, ngày thứ hai sẽ có một đội thi công chính thức tới đây, những tài liệu trang trí cần trong thời kỳ đầu cũng sẽ được chở tới. Hơn nữa vì để tiện cho việc trang trí, tới lúc đó toàn bộ vùng này sẽ bị phong tỏa, đồng thời họ sẽ dựng bạt để che toàn bộ tòa nhà.
Đây chính là đội trang trí chuyên nghiệp sao?
Lục Tân tuy không hiểu nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại, thời buổi này, không có kinh nghiệm mang binh đánh giặc thì ngay cả nghề trang trí cũng làm không được...
Xem ra hắn đành phải gạch bỏ cái nghề nghiệp này khỏi kế hoạch cuộc đời mình rồi.
Việc trang hoàng kéo dài tới ngày thứ hai thì xem như cũng đã chính thức bắt đầu.
Lúc mới đầu, Lục Tân cũng có dự định sẽ giống như một chủ nhân thật sự, chiêu đãi công nhân, giúp đỡ làm chút việc vặt gì gì đó.
Nhưng mà, ngay tại ngày thứ hai, khi hắn nhiệt tình giúp người vận chuyển dỡ hàng xuống, cũng tiện tay ném một bó dây kẽm màu đen, nhìn cũng không có gì đặc biệt xuống đất xong thì toàn bộ đội ngũ vận chuyện đều trầm mặc.
Cũng như vậy, khi hắn tò mò mở một cuộn sắt ra, muốn nhìn thử bên trong được làm từ vật liệu gì thì toàn bộ đội ngũ trang trí đều trầm mặc.
Cuối cùng, khi hắn nhiệt tình mua mấy bình nước, cầm một hộp thuốc lá tới chia cho mọi người thì... đã không còn người nào trong đội thi công có thể nhịn được nữa.
"Đây chính là Đan Binh?"
"Ngươi tùy tiện ném tấm dẫn điện kiểu mới có giá trị còn đắt hơn cả vàng xuống đất ta không nói. Ngươi đem tấm phim sợi quang nhạy cảm ra ánh mắt trời để nhìn, dẫn đến cả tấm phim bị hủy trong chớp mắt ta cũng không nói, dù sao thì đó cũng là tiền của ngươi và Đặc Thanh Bộ ra. Nhưng thân là một dị biến giả có năng lực lớn, ngươi thế mà lại mua nước suối Nông Phu năm tệ một bình, còn có thuốc lá hai tệ một bao đưa cho chúng ta...."
"Điều này rất dễ làm cho đội viên của đội thi công chúng ta tạo thành ám ảnh tâm lý, nghĩ rằng ngươi không thích họ, cuối cùng dẫn đến thời gian công trình thi công bị chậm trễ!"
Thế là ba vị kỹ sư đích thân tới tìm Lục Tân để nói chuyện, thái độ rất tốt nhưng lời âm chỉ cũng hết sức rõ ràng:
"Ngài đứng xem là được, xin đừng nhúng tay vào..."
Ngay sau đó, khi Lục Tân nghiêm túc đứng xem khoảng hai ba ngày thì họ là trịnh trọng tới tìm hắn nói chuyện:
"Hay là ngài vẫn cứ đi làm đi..."
Mặc dù họ đã cố gắng nói chuyện một cách uyển chuyển và khách khí, nhưng Lục Tân vẫn nghe ra một cảm giác ghét bỏ... Không cho nhìn thì thôi, trang trí thôi mà, ai chưa từng thấy chứ.
Lục Tân dứt khoát từ bỏ việc xem người ta trang trí, trái lại đi cân nhắc một chuyện khác càng quan trọng hơn, đó là tiền trang trí.
Đây quả thật là một điều rất quan trọng.
Trước đó Lục Tân đã gửi một ngàn vạn vào thẻ ngân hàng của mình, dự định là chưa tới sông cạn đá mòn thì tuyệt đối sẽ không lấy ra, nhưng không nghĩ tới chưa được bao lâu thì đã phải dùng tới. Cộng thêm tiền thù lao của Hắc Chiều Thành vào thì cũng được thêm một ít, lúc đó số tiền mà hắn nhận được là một ngàn vạn, trừ đi số đã đưa cho Thằn Lằn, Rắn Đỏ và Hàn Băng thì số tiền còn lại trong tay cũng chỉ còn vỏn vẹn có sáu trăm vạn.
Nhưng đây cũng có thể xem là một số tiền không nhỏ rồi.
Trong tay hắn cũng còn dư lại một ít, với lại Hạ Trùng đã đồng ý đưa hai trăm vạn, chịu khó gom góp một tí thì cũng được cỡ một ngàn vạn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất