Chương 1107: Tự Ăn Thịt Bản Thân
Ngân Mao liếc bà lão một cái rồi mắng:
"Cút, nhìn cái CM ngươi, có tin là ông đây sẽ đốt nhà ngươi hay không?"
Bà lão giật mình đánh thót, lập tức im lặng lui vào trong nhà rồi đóng chặt cửa lại.
Mọi người trong hành lang lập tức liếc nhìn Ngân Mao trong vô thức.
"Không có ai trả lời..."
Ngân Mao không nhận ra điều gì khác thường, tiếp tục đập cửa vài lần rồi lẩm bẩm. Sau đó, hắn chiếu đèn pin nhỏ sang hai bên trái phải, rồi rút ra một sợi dây thép mảnh. Hắn đút sợi dây thép vào ổ khóa nhà Tôn Hắc Tử, sau khi thăm dò một lúc, hắn mới khẽ vặn, "cạch" một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Thần Lằn không khỏi tán thưởng:
"Người anh em, lợi hại đấy..."
Ngân Mao nói với vẻ hơi ngượng ngùng:
"Chuyên môn mà, mặc dù bây giờ ta đã chuyển nghề, nhưng tay nghề xưa kia vẫn không bị mai một..."
"Được rồi, đừng nói nữa."
Quần Gia dạy dỗ một câu, sau đó đè thấp giọng hỏi:
"Sao ta lại ngửi thấy mùi máu tanh nhỉ?"
Lục Tân gật đầu và nói:
"Đúng vậy, còn rất mới."
"Soạt" một tiếng, một đám người đều quay đầu lại nhìn Lục Tân, ai nấy đều cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Lục Tân phớt lờ ánh nhìn của họ, chậm rãi bước vào trong.
Quần Gia quan sát xung quanh, quyết định ở lại phía sau, đồng thời tóm lấy Rắn Đỏ và lặng lẽ ra hiệu cho cô đi theo bên cạnh mình.
Lục Tân và Thằn Lần ở phía trước đương nhiên không mấy để ý đến hành động nhỏ này của Quần Gia, thay vào đó, hai người chủ động đi ở đằng trước.
Cả hai cố ý bảo vệ Hàn Băng và người dẫn đường Ngân Mao...
Căn phòng im ắng đến lạ thường, bên trong tối om, giơ tay không thể nhìn thấy năm ngón.
Trong bóng tối, mùi máu tanh càng nồng nặc hơn, xộc thẳng vào khoang mũi mọi người.
"Hắc Tử..."
Ngân Mao gọi khẽ một câu, thấy vẫn không có ai đáp lời, hắn mới nói với vẻ hơi lo lắng:
"Chắc không phải bị người ta giết rồi chứ?"
Đúng lúc này, Lục Tân đột nhiên dừng lại và kéo tay Thằn Lăn.
Hai người vừa dừng lại, những người phía sau cũng dừng lại theo, Hàn Băng va vào người Lục Tân, sau đó, cô lập tức vươn tay túm lấy ống tay áo của Lục Tân.
Có thể nhận ra Hàn Băng thật sự hơi căng thẳng.
Trong căn phòng tối om và im ắng, một âm thanh kỳ lạ chậm rãi vang lên, vừa âm u vừa lén lút.
Nếu cẩn thận phân biệt, sẽ cảm thấy lạnh sống lưng.
Lục Tân thổ ra một hơi rồi khẽ lên tiếng:
"Mau đi tìm công tắc đèn"
Có tiếng bước chân vang lên ở xung quanh, chắc là Thằn Lần đã lập tức lần mò bức tường gần đó, sau đó là vài tiếng tách tách.
Khi tiếng tách tách thứ ba vang lên, cũng là lúc Thằn Lằn chạm vào đúng công tắc, đèn trong phòng lập tức được bật sáng.
Ánh đèn sáng trắng như tuyết trong nháy mắt xua đi bóng tối, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Sau khi từ từ thích ứng với ánh sáng xung quanh, đám người Lục Tân đã có thể nhìn rõ bày trí của căn phòng.
Ngay sau đó, họ cũng trông thấy Tôn Hắc Tử.
Trước mặt họ là một chiếc bàn trà, phía sau chiếc bàn trà là một chiếc ghế sô pha cũ kỹ.
Một người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi với khuôn mặt râu ria đang ngồi trên ghế sô pha. Trên người hắn mặc một bộ đồ ngủ rách nát, trước mặt hắn là một cái đĩa bằng thép không gỉ bẩn thỉu, bên trong cái đĩa là từng cục từng cục máu đã đông lại.
Người đàn ông râu ria xồm xoàm với ánh mắt mơ màng, hắn không hề nhìn những người vừa xông vào nhà mình.
Hắn đang cầm trên tay một con dao gọt hoa quả, lúc này, hắn chỉ cúi đầu, từ từ cứa vào bụng mình.
Hắn cẩn thận cắt ra một miếng thịt, sau đó dùng hai ngón tay nhón lấy, rồi từ từ nhét vào miệng.
m thanh mà đám người Lục Tân nghe thấy trong bóng tối chính là tiếng nhai thịt của hắn.
Bầu không khí trở nên đặc sệt, như lưỡi dao lướt qua làn da vậy.
Ánh đèn sáng như tuyết, máu thịt đỏ tươi tới mức chói mắt, những miệng vết thương khổng lồ, gương mặt trắng bệch, không chút cảm xúc tự nhai nuốt thịt của bản thân, ánh mắt mờ mịt, con ngươi phóng to tạo thành một hình ảnh có lực trùng kích mạnh mẽ tột cùng đối với người xem.
"Ừng ực... ' Ngân Mao là người phát ra âm thanh đầu tiên, cổ họng nuốt khan một cái, lảo đảo lùi về sau một bước, gương mặt trắng bệch như gặp phải ma quỷ.
Thần Lằn nhanh chóng phản ứng lại, xoay người che kín tầm nhìn của Rắn Đỏ. Nhưng hắn lại chạm phải một bàn tay già nua thô ráp, hóa ra Quần Gia sớm đã che kín hai mắt Rắn Đỏ lại. Ông ta là một người bình thường đã có tuổi nhưng phản ứng còn nhanh hơn cả Thằn Lần hệ người nhện, từ đó có thể thấy tình cảm cha con của ông ta với Rắn Đỏ. Cùng lúc đó, Lúc Tân cũng dịch người về phía trước, che khuất tầm nhìn của Hàn Băng.
"Ừng ực. ' Hầu kết của hắn khẽ động đậy, chỉ là âm thanh phát ra nhỏ hơn Ngân Mao nhiều.
"Đan Binh tiên sinh, không sao đâu mà."
Hàn Băng điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó một giọng nói vang lên từ phía sau lưng Lục Tân.
Lục Tân quay đầu lại, chỉ thấy gương mặt Hàn Băng cũng tái nhợt, nhưng cô mím chặt môi, dường như đang cưỡng ép bản thân phải giữ tỉnh táo, đồng thời trên gương mặt hiện rõ cảm xúc kinh hoảng và chăm chú, tập trung nhìn Tôn Hắc Tử, cẩn thận dò xét.
"Chắc hẳn chúng ta đã tìm được một trong số những người ô nhiễm đầu tiên ở nơi đây..."
Cô nói nhỏ, giọng nói hơi run run.
Lục Tân quay đầu lại nhìn về phía Tôn Hắc Tử, hình ảnh này cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.
Nhưng thật sự thì hắn cũng cảm thấy không được thoải mái cho lắm.