Chương 1108: Sợ Bị Cắn
Trên người Tôn Hắc Tử không hề xuất hiện dị biến hay là dấu hiệu lực lượng tinh thần vặn vẹo, cũng không có khả năng quái vật tinh thần xuất hiện.
Vậy nên loại bỏ khả năng hắn bị lực lượng nào đó điều khiển làm như vậy, sở dĩ hắn biến thành như này đơn thuần là vì trạng thái tinh thần của hắn xuất hiện vấn đề, vậy nên mới ăn từng chút từng chút thịt trên người mình một cách chết lặng, máy móc như hiện giờ.
Đây là trình độ vặn vẹo mà con người có thể làm ra khi mất ngủ tới mức cực hạn hay sao?
Nhìn những vết thương chảy đầy máu trên gương mặt hắn, ai xem cũng cảm thấy đau thay cho hắn, nhưng chính hắn lại không hề cảm thấy.
Căn phòng đổi từ u tối cùng cực trở thành chói mắt vô cùng.
Cả căn phòng trống rỗng, cũng chỉ có từng đó người, bên trong có đám bạn bè du côn của hắn, có hắn và anh cả của hắn nữa.
Nhưng hắn không hề có phản ứng lại, dường như đã hoàn toàn mất hết phản ứng đối với các nhân tố bên ngoài.
"Ta phải thu thập hàng mẫu, Đan Binh tiên sinh hãy chú ý tới ta nhé"
Hàn Băng khẽ nói một câu, sau đó lấy ra một chiếc khẩu trang, một mũ trùm tóc từ trong túi xách ra, đeo lên mặt, đội lên đầu, sau đó lại nhìn bộ dụng cụ đo lường tinh xảo trên cổ tay, lấy ra một đôi găng tay cao su, đeo lên.
"Chú ý?"
Lục Tân cảm thấy hơi khó hiểu, Hàn Băng muốn bản thân mình học tập mấy việc này sao?
Cho dù Hàn Băng đã đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt cô hơi ửng đỏ, cô khẽ nói:
"Ta sợ hắn cắn ta..."
Lúc này Lục Tân mới kịp phản ứng lại, nói với Hàn Băng:
"Ngươi cứ yên tâm làm đi, ta sẽ chú ý."
Lúc này Hàn Băng mới yên tâm, nhẹ bước đi tới trước người Tôn Hắc Tử, cẩn thận kiểm tra số liệu tình trạng sức khỏe của hắn, cũng thu thập cả mẫu máu...
"Chuyện này... rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Khi Hàn Băng bắt đầu thu thập mẫu vật, đột nhiên có tiếng thở dốc từ ngay bên cạnh vang lên.
Dường như đến tận lúc này thì đám Quần Gia với Ngân Mao mới phản ứng lại được, giọng nói run run, nghẹn ngào vang lên:
"Mới... mới mấy ngày không gặp Tôn Hắc Tử mà hắn... hắn đã lên cơn điên rồi sao?"
"Ối trời ơi, trước đây hắn... hắn là hạng người hèn nhát, lúc chém nhau chỉ biết trốn ở phía sau mà"
"Sao một người chém người khác cũng sợ đau lại ra tay tàn nhẫn với bản thân như vậy chứ?"
tôi.
Khi thấy Ngân Mao và Quần Gia kinh hoảng như vậy, Lục Tân đang tập trung chú ý tới Hàn Băng đương nhiên sẽ không trả lời lại.
Dù sao thì Rắn Đỏ cũng là thành viên mới trong nhóm, lo sợ mình sẽ vô tình tiết lộ bí mật, vậy nên cũng cố gắng nói ít. Thần Lần thì trái ngược, hắn xoay người lại, thở dài nhìn mấy người Quần Gia, nói khẽ:
"Đó đều là do việc làm ăn của các ngươi làm hại đó..."
"Thật... thật hả?"
Không biết Quần Gia và Ngân Mao có tin hay không, nhưng sắc mặt của bọn hắn đều trở nên có phần khác thường.
Rất nhanh sau đó, Hàn Băng đã tiến hành kiểm tra tình trạng và thu thập mẫu vật máu xong, trong khoảng thời gian này không hề xảy ra chuyện bất ngờ nào cả.
Tôn Hắc Tử chỉ lẳng lặng ăn, không hề có ý định cắn cô một cái.
Lúc này Ngân Mao mới hô lớn một tiếng, bảo đám đàn em ở sau cầm một miếng vải sạch sẽ tới, bọc Tôn Hắc Tử lại, đưa tới bệnh viện chữa trị. Thế nhưng trong lòng mấy người Lục Tân, Hàn Băng đều ngầm hiểu, cho dù hiện giờ đưa tới bệnh viện cũng không thể cứu nổi.
Thật ra tinh thần của Tôn Hắc Tử đã bị phá hủy triệt để.
Nếu như mô tả lực lượng tinh thần của một con người là một mô hình ổn định, vậy mô hình lực lượng tinh thần của dị năng giả chính là một tác phẩm nghệ thuật đạt tới trình độ cân bằng. Vậy thì tinh thần lực của người chết là trống rỗng, còn Tôn Hắc Tử sẽ là mô hình bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại mảnh vỡ đầy trên đất. Lực lượng tinh thần bị phá hủy tới mức độ này, cho dù là thần tiên cũng không có cách nào cứu chữa nổi.
"Đã thu thập được mẫu vật, ta phải xét nghiệm cẩn thận một lần, để xem có phát hiện ra điều gì hay không"
Hàn Băng đi tới bên cạnh Lục Tân, nói nhỏ:
"Nhưng xét nghiệm cần vài thiết bị chuyên nghiệp và nhân viên hỗ trợ, hiện giờ chúng ta không đủ điều kiện để làm những việc này, bên phía thành phố Hắc Chiểu thì không tin được, hiện giờ chúng ta lại không thể chờ đợi quá lâu..."
Lục Tân gật đầu, đây cũng chính là điểm tai hại khi không thể nào tin tưởng tòa thị chính thành phố Hắc Chiểu.
Dựa theo kế hoạch ban đầu thì chuyện này vốn không phải vấn đề gì cả.
"Cần xét nghiệm thật hả?"
Khi Hàn Băng và Lục Tân đang lo nghĩ tới vấn đề này, Quần Gia ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
"Vậy thì giao cho ta đi, ta có một phòng thí nghiệm vô cùng tiên tiến"
Đám người Lục Tân nghe xong đều cảm thấy khá ngạc nhiên.
Một tên xã hội đen sao lại có phòng thí nghiệm được?
Quần Gia nhận ra được cảm xúc của họ, hừ lạnh một tiếng:
"Các ngươi tưởng rằng hàng trắng không cần gia công là đã bán được hay sao?"
Cả đám người lập tức ngẩn ra, hiện giờ thứ này cao cấp như vậy sao?
Mọi người cạn lời không biết phải trả lời như nào, đều cảm thấy mình phải rửa mắt mà nhìn ông trùm xã hội đen thành phố Hắc Chiểu.