Chương 1110: Nhanh Gọn Lẹ
Nói xong hắn liếc Ngân Mao:
"Trói một tên chủ quan biết nội tình tới đây, hẳn là không có vấn đề đúng không?"
Ngân Mao vốn đang đứng bên cạnh ngẩn người, lúc này cơ thể thoáng run lên, vội đáp:
"Không thành vấn đề, Quần Gia"
Quần Gia gật đầu, mặt mày âm trầm, hai mắt híp mắt.
Chỉ lát sau, trên hành lang xuất hiện hai người thanh niên tướng tá dữ tợn, chúng bước vào phòng. Đám người Lục Tân nhớ rõ, hai tên này chính là hai tên đã xuống lầu trước ngay lúc Quần Gia xuất hiện ở chỗ họ dùng cơm.
Lúc ấy có nhiều người như vậy, nhưng cũng chỉ có mình hai người kia là không kiêng kỵ gì khi nổ súng với người khác.
Có thể thấy thân phận của họ hẳn là phụ tá đắc lực bên cạnh Quần Gia.
"Nên trói ai, trói như thế nào, tự các ngươi quyết định đi."
Quần Gia nói với họ:
"Trong vòng một tiếng, ta muốn những kẻ ở đây phải quỳ xuống nói cho ta biết bọn chúng đã làm gì"
"Đã rõ.
Dũng Tử và Cường Tử sảng khoái đồng ý, sau đó lập tức dẫn theo Ngân Mao đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại đám người Lục Tân và Hàn Băng trố mắt nhìn nhau, thầm cảm thán trong lòng.
Nhìn người ta xem, đây mới là cách tư duy của nhân sĩ chuyên nghiệp chứ...
"Ôi chao, cha, ngài ngồi xuống uống miếng trà trước đi, ta ra ngoài hút điếu thuốc cái đã...
Vài người họ dùng ánh mắt trao đổi với nhau một chút, Thằn Lần tức khắc làm ra phản ứng, cười hì hì bưng trà lên cho Quần Gia, sau đó nhanh chân rời khỏi đây.
Hắn thật sự rất lo nên muốn đi theo ba người kia xem tình hình thế nào.
Chẳng qua, mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn họ tưởng. Quần Gia cho bọn hắn thời hạn một tiếng, nhưng không một ai ngờ rằng, chưa đến bốn mươi phút, Dũng Tử và Cường Tử đã trực tiếp vác một cái bao tải bước tới, ném mạnh xuống trước mặt Quần Gia.
Sau đó chúng còn đá một cước vào bao tải, cười nói:
"Quần Gia, đây là Từ Con, đại đội trưởng Từ của tổ B thuộc Thiên Hòa, cũng chính là người đi thuê người lúc trước."
Lúc bấy giờ, đám người Lục Tân ngạc nhiên lắm, mới chưa được bao lâu mà họ bắt trói được người tới đây rồi ư? Chính vào lúc này, Thần Lằn cũng theo chân hai người kia đi vào, nhìn thoáng bao tải đang không ngừng ngọ nguậy trên mặt đất, hắn bĩu môi.
Hắn nhỏ giọng nói với Lục Tân:
"Họ căn bản không cần phải bắt trói gì cả, người kia vốn là một khách hàng lớn của Ngân Mao. Vừa rồi đúng lúc hắn đang ở trong spa dưới quyền họ "nuốt mây nhả khói" thế là họ lập tức đi qua đó, trực tiếp mời người ta sang bên đây...
"Ngay cả bao tải cũng là vừa nãy tới trước cửa mới tròng vào..."
Lục Tân nghe xong, cả người ngơ ngác, chuyện này thì có làm sao đâu?
Trái lại càng chứng minh tính chuyên nghiệp của người ta đó, biết không?
"CMN, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"
"Ông đây tới chỗ các ngươi chơi thôi mà, cũng dâu có nói sẽ không trả tiền chứ...
Trong lúc Thần Lằn nói ra chân tướng sự thật cho Lục Tân nghe, cái người đang bị nhốt trong bao tải cuối cùng cũng tìm được lối ra sau một hồi giãy dụa. Hắn thò cái đầu to bự ra, vẻ mặt rất chỉ là hung hãn, dữ tợn, khuôn mặt đỏ bừng trông khá mất tự nhiên.
Giống như những người đã mất ngủ trong thời gian dài khác, hai mắt hắn giăng đầy tơ máu.
Hắn vừa uốn éo chui ra ngoài, vừa lớn tiếng quát mắng, dường như chẳng hề sợ hãi chút nào.
Thế nhưng khi tầm mắt của hắn quét quanh căn phòng một vòng, rồi thình lình nhìn thấy Quần Gia đang ngồi trên sa lo, mặt mày vẫn hơi chút biến sắc.
Giọng điệu cũng khách khí hơn đôi chút, hắn cất tiếng:
"Quần Gia, ngươi tìm ta có chuyện gì? Nói một tiếng là được rồi, đâu cần dùng cách này chứ, đúng không?"
"Đến cũng đã đến rồi, còn để ý cách tới được đây làm gì?"
Quần Gia lạnh mặt, ngồi trên ghế nhìn xuống hắn, biểu cảm lãnh đạm:
"Gọi ngươi tới đây là để hỏi mấy vấn đề."
"Nửa tháng trước, ngươi ra giá cao thuê không ít đàn em dưới tay ta ra khỏi thành, rốt cuộc họ đi làm gì vậy?"
"Xoạch!"
Cái tên mập tên là Từ Côn này vừa nghe thấy vậy, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, mặt mày tái nhợt hẳn đi trong nháy mắt.
Nhưng chỉ một giây sau, hắn đã lập tức nghiêm mặt lại, chắp tay với Quần Gia, đáp:
"Quần Gia, theo lý khi người lớn như ngài hỏi ta chuyện gì, ta tuyệt đối không thể nói dối. Nhưng ta muốn nói một điều, khi đó, những người ta thuê đều là mấy tên đầu đường xó chợ lang thang trên đường, chúng đâu được tính là đàn em của ngài, đúng không?"
"Hơn nữa, là ta bỏ tiền ra thuê chúng, một, ta không khất nợ, hai là ngay hôm sau đã đưa chúng trở về rồi, ngài còn muốn ta nói gì nữa?"
"Về phần chúng ta đi ra ngoài làm gì, đó là bí mật của công ty chúng ta, ta đã ký hiệp nghị bảo mật rồi, không thể nói."
Lục Tân nghe thấy mấy lời này cũng không kiềm được mà sửng sốt, hình như... cũng rất có lý.
"Thúi lắm!"
Nhưng không ngờ, Quần Gia nghe xong, biểu cảm lại đột ngột thay đổi.
Ào một tiếng, một tách trà đã bị hắt thẳng vào mặt hắn, trên mặt Quần Gia cũng lộ ra vẻ hung tợn, há miệng nói:
"Đám nhóc này ngày thường cũng xem là đi theo ta kiếm miếng ăn, kiếm nước uống, còn bán mạng cho đàn em của ta, ngươi nói xem chúng có được xem là người của ta không?"
"Mặt khác, những đứa đi theo ngươi ra ngoài làm việc, sau khi trở về không chết thì cũng điên điên khùng khùng, ngươi nói xem ta có nên tìm ngươi hỏi vài câu không?"
Từ Côn tức khắc ngậm miệng, như thể không dám chọc giận người đang ngồi trước mắt nhưng cũng không có ý định nói ra bí mật trong lòng.