Chương 1111: Tra Khảo
Đúng là người có bản lĩnh lăn lộn ở an ninh Thiên Hòa có khác, xương cốt cũng cứng phết..."
Quần Gia cười lạnh một tiếng, bình tĩnh ra lệnh cho hai người Dũng Tử và Cường Tử bên cạnh:
"Ta bây giờ không có thời gian nói nhảm nhí với hắn, hai người các ngươi đi chuẩn bị vài món như là bàn ủi nung đỏ, cây tăm, cái kìm, roi, muối... tóm lại là mấy thứ có thể khiến người ta ngoan ngoãn khai báo ấy...
Từ Côn vừa nghe vậy, mặt mày thoáng sầm xuống, nhưng cuối cùng vẫn ngậm chặt miệng.
Sau đó hắn nghe thấy Quần Gia nói nốt phần còn lại:
"Nhớ lần lượt dùng toàn bộ mọi thứ lên người vợ con hắn."
"Xoạch!"
Mặt mày Từ Côn trắng bệch, quát lên:
"Quần Gia, tốt xấu gì ta cũng là người của Thiên Hòa, ngươi dám đối xử với ta như vậy ư?"
Quần Gia híp mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
"Thứ nhất, mặc dù Thiên Hòa cũng có chút thế lực đấy, nhưng còn chưa đến độ có thể làm ta phải kinh sợ, không dám động vào ngươi; thứ hai, vốn ta đã nói trước với Thiên Hòa các ngươi rồi, ngày thường hai bên nước sông không phạm nước giếng, ngay cả khi xuất hàng ta cũng đều cố gắng không chạy qua phía các ngươi; nhưng một khi người của Thiên Hòa dính tới hắc thảo, vậy dù ta đây có thẳng thừng xử lý cũng không sao hết."
Hắn nói xong, nụ cười lạnh trên môi càng thêm sâu sắc:
"Không chỉ không có chuyện gì, thậm chí Thiên Hòa các ngươi còn phải cảm ơn ta nữa là..."
Trên trán Từ Côn đã chảy đầy mồ hôi, hắn bỗng lớn tiếng nói:
"Ngươi dám hỏi thăm bí mật của chúng ta, Thiên Hòa sẽ không bỏ qua đâu."
Sắc mặt Quần Gia càng thêm lạnh lùng:
"Ngay cả ngươi cũng phải tới chỗ ta chơi cô liên tục bảy tám ngày, ngay cả hầu hết đám người bên phía Thiên Hòa các ngươi bây giờ cũng đều phải dựa dẫm vào hắc thảo của ta, tình trạng Thiên Hòa hiện tại đã thành ra thế nào, chắc ta không cần nói lại cho ngươi đâu nhỉ?"
"Tới tận lúc này mà ngươi vẫn còn mạnh miệng với ta, ta thấy ngươi tưởng ta già rồi nên lú lẫn?"
"Được, ta nhường ngươi một bước vậy. Trước tiên cắt hai ngón tay của vợ hắn xuống, để hắn khóc một hồi rồi hãy thú nhận"
Hắn lãnh đạm ra lệnh:
"Dù sao cũng là đàn ông, chắc là cảm thấy nếu chưa thấy quan tài mà đã rơi lệ thì thật mất thể diện"
Dũng Tử đứng bên cạnh bật cười ha ha, sau đó nói:
"Lúc bắt hắn tới đã sai người chạy qua nhà hắn rồi, chắc cũng sắp đến...
"Có cần trực tiếp dẫn người tới đây rồi cắt ngay trước mặt hắn không?"
"Không cần... Không cần...
Từ Côn nghe vậy thì sợ đến độ đống thịt mỡ trên mặt run lên không ngừng. Hắn phủi tay lia lịa, cả người như rã rời, mồ hôi không ngừng tuôn ra như suối, run lẩy bẩy cầu xin Quần Gia:
"Quần Gia, đừng giáng tai họa xuống người nhà ta, đừng hại họ..."
"Ta... Ta nói thật với ngài, đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết nữa, ta chỉ phụ trách đứng ngoài canh gác thôi..."
Quần Gia lập tức cau mày, nói với Dũng Tử:
"Đi mau đi."
"Đừng... Đừng...
Từ Côn vội vàng nhào tới, túm lấy ống quần của Quần Gia:
"Quần Gia, ta không lừa ngươi, ta thật sự không biết gì hết. Ngày đó ta chỉ nhận được mệnh lệnh của cấp trên, bảo ta kiếm một đám người mệnh không đáng tiền tới bên ngoài đầm lầy Ma Trơi để trông chừng, đồng thời đợi mệnh lệnh kế tiếp. Nhưng kết quả là chúng ta đứng ngay bên ngoài đợi suốt cả đêm cũng không đợi được gì hết, sau đó ta lập tức dẫn người trở về..."
Lông mày Quần Gia cau chặt lại, chống nạng bước tới, vỗ vỗ mặt hắn, rồi cất giọng lạnh lùng:
"Sao ta có thể tin loại chuyện hoang đường này được?"
"Thật một trăm phần trăm đó, ta có thể thể cho ngươi xem luôn, Quần Gia..."
Từ Côn liên tục thề thốt, trong lòng ngày càng sốt ruột, bên dưới lớp cơ mặt như có con giun đang ngọ nguậy.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Lục Tân chợt nhớ tới hồi ở chỗ uống rượu, mấy người đó cũng thình lình rơi vào trạng thái hưng phấn lạ thường, thoạt nhìn có chút giống với tình huống bây giờ của Từ Côn, nhưng hình như hắn càng thêm kích động, cơ thể thoáng có dấu hiệu mất khống chế.
Hắn vừa thế, cơ thể vừa không ngừng run rẩy, kêu lên:
"Ta thật sự không có lừa ngươi mà Quần Gia..."
"Không chỉ mình ta không biết rốt cuộc nhiệm vụ kia là gì, ta dám cam đoan ngay cả những người khác chắc chắn cũng không biết. Bởi vì... bởi vì ngày đó, sau khi trở về... sau khi trở về, tất cả huấn luyện viên và viên chức cấp cao của các bộ, những người biết nội tình, đều tiến vào lầu số chín để họp..."
Quần Gia nghe thế, trên mặt dần lộ vẻ mất kiên nhẫn.
"Ta nói thật đó Quần Gia, họ, họ không chỉ đi họp thôi...
"Ta nghe người khác nói, nửa tháng trước họ bắt đầu tiến vào, nhưng tận... tận bây giờ vẫn chưa có một ai trở ra..."
Trong lúc nói chuyện, sắc mặt của hắn dần trở nên tái nhợt lạ thường, cũng thấp thoáng nét sợ hãi kỳ lạ, hắn ngập ngừng nói:
"Nghe nói, nơi đó... đã biến thành..."
"Nhà ma!"
Nghe xong lời này, mặt mày Quần Gia lập tức biến sắc, hắn đã hiểu ra điểm kỳ lạ trong chuyện này rồi.
Lục Tân và Hàn Băng nghe đến đây cũng đã nhận ra điều gì, thoáng liếc mắt nhìn nhau.
Rốt cục cũng tới...