Chương 1114: Giao Cho Ta
Ngay cả Quần Gia cũng thay đổi sắc mặt đến vài lần, Quần Gia đột nhiên nhấc cây nạng lên để đánh tiếp:
"Ngươi CMN nửa đêm nửa hôm còn kể chuyện ma?"
Từ Côn lập tức ôm đầu hét lớn:
"Những gì ta vừa nói đều là thật, đều là thật cả..."
"Chắc hẳn hắn không có nói dối"
Hàn Băng và Lục Tân nhìn nhau và xác định vấn đề này.
"Đã vậy, ta nghĩ vấn đề đã rất rõ ràng. Nếu biết được bên trong tòa nhà ma đó có thứ gì, chúng ta có thể hiểu được rất nhiều thứ"
Hàn Băng nghiêm túc suy nghĩ và nói:
"Ta sẽ lập một kế hoạch nhanh nhất có thể..."
Thấy Hàn Băng rõ ràng đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng xốc lại tinh thần giúp bọn hắn lập kế hoạch, Lục Tân không khỏi bật cười, nói:
"Ngươi đã làm rất tốt mọi việc, đừng tiếp tục gánh thêm cả chuyện này nữa"
Lục Tân vừa nói, vừa khẽ gật đầu với cô:
"Hãy giao việc này cho ta"
Hàn Băng tỏ ra hơi ngạc nhiên, hỏi:
"Đan Binh tiên sinh định sẽ làm như thế nào?"
Lục Tân mỉm cười và đáp:
"Đương nhiên là trực tiếp tìm tới cửa để xem thử rồi."
Xử cử Hàn Băng vô thức lắc đầu:
"Không được, không được, như vậy quá nguy hiểm..."
Lục Tân trở nên hơi ngơ ngác, sau đó mỉm cười nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô bé này, cảm thấy cô bé này thật đáng yêu.
"Vậy, ý của ngươi là ai nguy hiểm?"
Khi Hàn Băng đang nghiêm túc suy nghĩ thì nghe thấy câu hỏi của Lục Tân, cô đột ngột phản ứng lại, hai tay che kín mắt mình.
Thông qua kẽ ngón tay, có thể thấy được gương mặt cô đang ửng đỏ.
Ban đầu cô dựa theo dòng suy nghĩ của bạn thân để lập kế hoạch điều tra, mỗi một khâu đều cố gắng giảm thiểu nguy hiểm và khả năng bại lộ, vậy nên đã dựa theo lời thuật của Quần gia về thực lực của bảo vệ Thiên Hòa, suy tính luôn vào trong kế hoạch, thẳng cho tới lúc được Lục Tân nhắc nhở...
Minh lại thấy chuyện này quá nguy hiểm đối với Đan Binh tiên sinh hay sao?
Lục Tân thấy gương mặt Hàn Băng đỏ ửng, đột nhiên trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Ai là đội trưởng chứ?
Mình đường đường là đội trưởng, nếu như không đủ năng lực gánh vác chuyện này thì quá mất mặt rồi!
Hàn Băng ôm mặt một lúc, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng mới tươi cười, nói với Lục Tân:
"Đầu óc ta hơi chậm chạp."
Sau đó hỏi:
"Vậy thì Đan Binh tiên sinh định đi cùng với ai?"
"Mình ta đi là được."
Lục Tân lắc đầu, cười nói:
"Chỗ đó vô cùng nguy hiểm, ta sợ các ngươi tới đó sẽ gặp chuyện."
Hàn Băng lập tức thấy nghẹn họng, cảm nhận được có điểm nào đó rất bất thường.
Cân nhắc đến an nguy của đội viên, vậy nên đội trưởng đi một mình, chuyện này rất hợp lý hay sao?
Khi cô đang chậm rãi suy nghĩ tính hợp lý của vấn đề này, sắc mặt Lục Tân đã dần trở nên nghiêm túc.
Hắn nhìn Hàn Băng:
"Trước khi ta tới đó thì còn có một vấn đề khác phải cân nhắc."
Hàn Băng ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Tân:
"An toàn của ngươi."
Lục Tân nói:
"Cho dù đã xác định được ô nhiễm ở thành phố Hắc Chiểu, có lẽ đây không phải là sức mạnh tinh thần ô nhiễm thông thường, đây là một loại ô nhiễm khác thường bao phủ diện tích cực lớn, hiện giờ chúng ta đều đang ở trong khu vực này, vậy thì không thể không đề phòng vấn đề chúng ta có thể bị ô nhiễm bất cứ lúc nào. Nhất là ngươi, dù sao thì ngươi cũng không phải dị năng giả, sức chống cự sẽ yếu hơn một ít, vậy nên ta phải bảo đảm ngươi sẽ không gặp vấn đề gì cả"
Hàn Băng khẽ giật mình, dường như trong mắt lóe lên cảm xúc khác thường nào đó.
Cô không hề nói "Ta không sao" hay "Không cần phải lo lắng cho ta đâu", làm vậy là không có trách nhiệm với bản thân. Cô suy nghĩ vài giây, sau đó nói:
"Trước khi Đan Binh tiên sinh trở về, ta sẽ không tùy tiện rời khỏi khách sạn, cũng sẽ không tiếp xúc với những thứ quái lạ. Mặt khác, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ giữ cảnh giác, tránh tình trạng vô tình rơi vào hoàn cảnh ô nhiễm mà không biết gì cả..."
Lục Tân suy tư vài giây, sau đó tươi cười, gật đầu đáp:
"Vậy thì không có vấn đề gì lớn cả."
Nói xong hắn vẫn dặn dò thêm một câu:
"nhỡ đâu gặp phải vấn đề gì thì đừng hoảng hốt, lập tức kêu cứu với ta."
Hắn nhìn Hàn Băng với ánh mắt thản nhiên:
"Ngươi từng nói nếu như gặp phải ô nhiễm thì bản thân có thể chống đỡ được mười giây, có phải vậy không?"
"Nếu như vậy thì chỉ cần ta ở trong thành phố này, vậy thì ta sẽ có thể nhanh chóng quay trở về cứu ngươi Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Tân, Hàn Băng không hề suy nghĩ nhiều, vô thức gật đầu.
Ngay cả Thần Lằn, Rắn Đỏ hay Quần gia nghe không hiểu gì ở gần đó cũng không hề ý thức được có điểm gì bất thường.
Thẳng cho tới khi Lục Tân đi xuống dưới, Thằn Lần nhận ra điều gì đó mới đột ngột phản ứng lại, khẽ hô lên một tiếng:
"Đậu xanh..."
Hắn quay người lại, mở to hai mắt nhìn về phía Hàn Băng, đè giọng nói:
"Khi nãy đội trưởng nói khi hắn ở trong thành phố này, chỉ cần ngươi cầu cứu thì hắn sẽ chạy tới cứu ngươi trong vòng mười giây, loại bỏ khả năng hắn đang khoác lác...
"Vậy phải là năng lực cấp bậc nào mới có thể làm được chuyện này chứ?"
Câu hỏi này khiến Rắn Đỏ lẫn Hàn Băng đều cảm thấy giật thót, đột nhiên có một chiếc lạp xưởng rơi xuống sàn nhà.
"Không biết...
Hàn Băng tỏ vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn với cảm động, giật thót.