Chương 1116: Tòa Nhà Số 9
"Hóa ra làm bảo vệ cũng có thể có tương lai như vậy...
Trong lòng Lục Tân cảm thán một tiếng.
Hắn có quyền nói như vậy, dù sao trước đây hắn cùng từng làm bảo vệ.
Sau khi thở sâu một hơi, vừa định tìm đường đi tới thì Lục Tân đột nhiên nghe thấy mấy tiếng gầm gừ khe khẽ.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở dưới ánh đèn phía xa xa, mấy bóng đen đang lao về phía bên này với tốc độ nhanh như chớp.
Mấy con chó hung dữ dài chừng nửa mét, lớp lông đen trên người đen bóng, thân hình dài nhỏ, đôi mắt sáng rực trong bóng đêm, miệng không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ, tốc độ nhanh như chớp, khi chúng còn cách xa thì đã nhe bộ răng sắc nhọn ra ngoài.
Lục Tân vừa mới đứng dậy lại ngồi xuống, lẳng lặng chờ mấy con chó kia xông tới.
Mấy con chó kia rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã nhảy qua bụi hoa, xông tới trước mặt Lục Tân.
Lục Tân lặng yên chờ bọn chúng tới, nhíu mày lại.
Ngay sau đó, con chó hung dữ chạy đầu tiên vừa mới tới gần Lục Tân, nhìn thấy đôi mắt Lục Tân thì thân thể đột ngột chấn động một cái, bốn chân đồng thời chống về phía trước, trượt một đoạn dài trên bãi cỏ, đột ngột dừng lại cách Lục Tân hơn hai mét. Hai con chó khác nhanh chóng xông tới, bị con chó chạy đầu ngăn cản, ba con chó trở nên có phần chật vật, thiếu chút nữa là ngã lộn nhào vào nhau.
Ba con chó, sáu con mắt nhìn Lục Tân với ánh mắt nghi hoặc.
Lục Tân giấu thân hình trong bóng tối chậm rãi bước tới thăm dò, cười với bọn chúng.
"Phịch!"
Ba con chó đồng thời run rẩy, nằm rạp xuống mặt đất, đuôi điên cuồng lắc lư, trong miệng phát ra tiếng rên ư ử đáng thương.
"Ngoan lắm..."
Lục Tân thân mật nhìn ba con chó ngoan ngoãn trước mặt, xác định bọn chúng sẽ không tạo thành uy hiếp với mình.
Chờ khi hắn đã đi rất xa thì ba con chó này mới run rẩy đứng dậy, trên mặt đất có thêm một bãi nước tiểu.
"Rốt cuộc tòa nhà số chín ở đâu đây?"
Quét mắt nhìn toàn bộ cửa sổ chi chít của dãy nhà lớn nhỏ vẫn còn sáng đèn giữa đêm khuya, Lục Tân cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng rồi đấy.
Trong khu nhà yên tĩnh mà rộng lớn này, hầu như căn nào cũng đều bại lộ dưới ánh đèn đường sáng trưng giữa đêm khuya, nhưng vẫn có một bộ phận ẩn náu trong màn đêm tăm tối. Từ xa nhìn lại, hệt như có thứ gì đó đang giấu mình trong bóng đêm âm thầm quan sát họ. Thậm chí hắn dường như cảm nhận được có thứ gì đó vô cùng quái dị và nguy hiểm đang ẩn giấu trong từng khu kiến trúc này.
"Cùng lắm thì tìm từng căn từng tòa một theo số nhà thôi, nhỉ?"
Vừa đi, Lục Tân vừa nhanh chóng vạch ra một kế hoạch đơn giản trong lòng, hai tay thì sờ sờ vách tường bên cạnh, mò mẫm tiến về phía trước trong bóng tối.
Biểu hiện của hắn đúng là chuyên nghiệp!
Nhờ mượn sức mạnh của em gái mà thân thủ của hắn càng thêm linh hoạt và nhanh nhạy. Hắn nhanh chóng băng qua khoảng sân rộng lớn của công ty an ninh Thiên Hòa, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, chú ý động tĩnh xung quanh, tránh đụng phải đội bảo vệ đang tuần tra. Trên đường đi, hắn cũng cố gắng đi men theo góc tối của các tòa kiến trúc ở bốn phía, đồng thời không ngừng quan sát camera đặt xung quanh, mỗi một đoạn đường đều tận lực di chuyển trong góc chết của camera.
Cho dù không né được thì cũng nhanh chóng lướt qua, thoát khỏi phạm vi quay chụp của camera. Hắn tin chắc rằng với tốc độ của mình, hắn sẽ không bị camera chụp được.
Trong lúc hắn duy trì trạng thái cảnh giác tột độ, cẩn trọng từng bước áp sát tòa kiến trúc tỏa ra không khí nguy hiểm nhất theo trực giác mách bảo, trong lòng cũng không kiểm được mà nảy sinh cảm giác thành tựu nho nhỏ:
"Xem ra ta cũng rất có thiên phú trong chuyện đột nhập vào nhà người khác đó chứ, mai này không lo không có việc làm rồi..."
Nghĩ đến đây, hắn bỗng hoàn hồn: sao mình có thể nghĩ như vậy chứ.
Mấy việc cần dùng tới loại thiên phú như ẩn núp này hình như cũng không chân chính là bao...
Tòa số hai mươi ba... Số mười tám... số mười bốn... Căn tin... Sân tập bắn súng... Ký túc xá nhân viên nữ...
Lục Tân lén lút di chuyển giữa các tòa kiến trúc, vừa cẩn thận kiểm tra số nhà, từng chút tiếp cận vị trí tòa nhà số chín.
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng may mắn, lần đầu tiên mình làm chuyện này, vậy mà lại dễ dàng lên vào như vậy. Hơn nữa một căn cứ an ninh lớn thế này lại chẳng có mấy người đi tuần tra, điều này tạo cho hắn cảm giác công ty an ninh này chẳng chuyên nghiệp chút nào, mấy ông lớn kia sao lại yên tâm giao trách nhiệm bảo vệ bản thân và hàng hóa cho công ty thế này chứ?
Trong lúc hắn còn đang âm thầm phỉ nhổ, chân cũng không dừng lại mà lướt qua vô số kiến trúc, sắp tiến tới gần tòa nhà số mười.
Nhưng khi đến đây, hắn không khỏi sửng sốt. Bởi vì hắn phát hiện bên cạnh tòa nhà số mười là một mảnh đất tối tăm mờ mịt, khi đi tiếp về phía bên trái thì nhìn thấy tòa nhà số tám, nhưng giữa hai tòa nhà lại không phải tòa nhà số chín mà hắn muốn tìm.
Lục Tân ngạc nhiên lắm:
"Một tòa nhà lớn như thế mà cũng giấu được sao?"
Nhưng ngay sau đó, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, đứng ở mảnh đất tối tăm cạnh tòa nhà số mười quan sát cẩn thận một hồi, sau đó khoé miệng không khỏi cong thành nụ cười tự giễu.
Nghĩ nhiều rồi.