Chương 1118: Không Một Bóng Người
Lúc nãy, trong lúc đang trốn, Lục Tân chợt nghĩ ra một diệu kế.
Mình không có thẻ ra vào, nhưng chắc chắn những người bảo vệ này có, vậy là hắn đã năn nỉ em gái chạy đi chôm thẻ ra vào giùm mình.
"Ngươi làm gì đấy?"
Em gái đưa thẻ ra vào cho Lục Tân, nhưng gương mặt không vui:
"Anh trai, bộ dạng này của anh trông thực mất mặt..."
"Cái gì mà mất mặt?"
Lục Tân nhíu mày liếc em gái một cái, nói:
"Đây là chuyên nghiệp."
"Chuyên nghiệp mà lại bị người khác thấy được..."
Em gái bĩu môi khinh bỉ, nói:
"Còn phải nhờ ta trộm đồ giúp ngươi, sao ngươi không tự di cướp đi?"
"Nếu cướp không phải ta sẽ giết người sao?"
Lục Tân bất đắc dĩ liếc em gái, tới khi nào con bé mới hiểu cái cảm giác thành tựu khi bản thân có thể thành công đột nhập vào đây chứ...
Mặc dù công cuộc đột nhập này không thành công tới như vậy.
"Tích!"
Lục Tân cầm thẻ ra vào, quẹt qua cái rãnh trên khóa cửa.
Vừa nãy khi nhìn thấy sự do dự trên mặt người đội trưởng, Lục Tân đã đoán được hắn có chìa khóa mở ra cánh cửa này, nên mới nảy lòng tham bảo em gái đi trộm về đây. Quả nhiên, ngay lúc tấm thẻ xẹt qua cái rãnh, cửa sắt khẽ rung, sau đó dần dần mở ra.
Lục Tân thở phào nhẹ nhõm, trả thẻ lại cho em gái, nói:
"Trả về chỗ cũ đi"
"Tại sao?"
Lúc này em gái đang rất kích động, chuẩn bị lao vào hành lang; vừa nghe thấy lời của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện vẻ mê mang.
"Chỉ có như vậy thì họ mới không biết chúng ta từng dùng qua thẻ ra vào để mở cửa chứ..."
Lục Tân kiên nhẫn giải thích:
"Nếu đã nhận nhiệm vụ điều tra, đương nhiên phải hành động lưu loát, không để lại dấu vết mới được..."
Em gái ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Lục Tân, qua một hồi lâu mới nhỏ giọng nói:
"Anh trai, có phải ngươi bắt đầu ham hư vinh rồi không?"
Lục Tân cạn lời, không biết giải thích thế nào...
Bản thân chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này một cách hoàn hảo để tránh đánh mất mặt mũi của một người đội trưởng thôi mà.
Cũng may em gái vẫn rất nghe lời, lập tức xoay người đi trả thẻ.
Lục Tân thở dài một hơi, kéo cửa sắt ra, bước vào tòa nhà.
"Phù..."
Ngay lúc đặt chân vào tòa nhà, Lục Tân có thể cảm nhận rõ ràng rằng không khí trong tòa nhà như dày lên gấp đôi, nhiệt độ thì giảm xuống vài độ.
Từ da mặt đến tóc đến gáy như bị một bàn tay lạnh như băng mơn trớn một cách thần tốc vậy, lông tóc cứ phải nói là dựng đứng hết cả lên. Đồng thời, không biết có phải ảo giác hay không nhưng trong tai hắn cứ văng vẳng mấy tiếng "sàn sạt" vô cùng chói tai.
Tựa như có một nhóc ma quỷ nào đó đang phấn khích đứng phía sau, âm thầm cười cợt.
"Tìm đúng nơi rồi...
Trong lòng Lục Tân lập tức phấn khởi hẳn lên.
Hắn đè nỗi kích động xuống, để bản thân không lộ vẻ phấn khích quá rõ ràng, sau đó chậm rãi tiến vào trong tòa nhà.
Trong tòa nhà này hình như không có ai mở đèn, chút ánh sáng cũng không có.
Trong căn phòng hai bên không có đèn, trên hành lang cũng có đèn cảm ứng bằng giọng nói, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào từ cửa sổ.
Không có tiếng người, cũng không cảm nhận được hơi thở của người sống.
Nhưng trong tòa nhà này lại không hề trống rỗng, Lục Tân nghiêng tai lắng nghe, thậm chí còn cảm thấy trong này có hơi chật chội, như thể có vô số con mắt đang ẩn núp trong bóng tối, len lén nhìn mình.
"Rắc rắc...
Hắn lắc lắc cổ, phát ra một chuỗi tiếng động thanh thúy, nho nhỏ.
Sau đó hắn tăng nhanh tốc độ, mau chóng lướt qua dãy hành lang trống rỗng.
Tựa như một người bước đi trong nước, càng đi nhanh, ảnh hưởng tác động lên xung quanh càng lớn.
Ngay lúc Lục Tân bắt đầu bước nhanh hơn, hình như có thứ gì đó trong tòa nhà cũng đã bị hắn tác động, ngày càng có nhiều ánh mắt xuất hiện trong bóng tối, tò mò, hưng phấn quan sát hắn, thậm chí còn không nhịn được mà đi theo phía sau, như sợ mất dấu hắn...
"Cộp cộp cộp..."
Tiếng bước chân đi theo sau hắn ngày càng nhiều, ngày càng đông đúc.
Lục Tân bất ngờ dừng lại, tiếng bước chân sau lưng cũng đột ngột biến mất, trên hành lang dường như vẫn chỉ có mỗi mình hắn.
Khóe miệng Lục Tân khẽ nhếch, để lộ nụ cười mỉm, hắn tiếp tục tiến về phía trước.
"Nơi này rốt cuộc là đang ẩn giấu bí mật gì? Những lãnh đạo cấp cao đã vào họp trong tòa nhà số 9 bây giờ đang ở đâu?"
Sau khi mò mẫm một hồi trong tòa nhà này, Lục Tân cảm thấy nhiệm vụ này của mình hình như không đơn giản như trong tưởng tượng.
Bởi vì nơi này quá lớn và quá tối.
Xung quanh không có lấy một chút ánh sáng, cho nên Lục Tân chỉ có thể lần mò đi về phía trước, cẩn thận cảm nhận xem trong tòa nhà này có thứ gì. Tuy nhiên, một lúc lâu sau, Lục Tân chỉ lần mò đến cửa một vài căn phòng, khi Lục Tân thử đẩy cửa thì phát hiện tất cả cửa đều bị đóng chặt, chắc hẳn đã bị khóa, không thể vào được. Về phần thi thể của những người đã chết thảm, hay những cái xác treo trên xà nhà như trong tưởng tượng... Lục Tân đều không thấy đâu.
Thật đáng tiếc.
Ngay cả những thứ tạo ra âm thanh đập phá sau lưng cũng không dám tới gần Lục Tân.
Lục Tân bất lực lục lọi một hồi, chẳng những không phát hiện được gì, mà còn bị lạc đường.
Nơi này giống như là một tòa nhà văn phòng bình thường.
Môi trường làm việc ở đây không khác gì so với nơi làm việc của Lục Tân ở Thanh Cảng.
Nơi này có vẻ hơi trống trải và sạch sẽ, các hành lang dường như cũng dài và rộng hơn.
Lục Tân lập tức cảm thấy hơi chán nản.