Chương 1120: Để Lại Nhân Chứng
Ngọn lửa soi sáng khuôn mặt Lục Tân, đồng thời soi sáng nụ cười trên khuôn mặt hắn.
Và đôi mắt sâu không thấy đáy, cùng biểu cảm lạnh lùng và khinh thường dù muốn giấu cũng không thể giấu được của hắn.
Biểu cảm hung dữ và lạnh lùng trên khuôn mặt của đám quái vật nhỏ kia dần dần biến mất...
Vẻ mặt của chúng chợt trở nên cổ quái và rụt rè, ánh mắt cảnh giác, sau đó cơ thể chúng bắt đầu từ từ lùi dần về phía sau.
Sột soạt.
Những con quái vật ở gần cửa nhất đã không kiềm chế được, đột nhiên muốn lao ra khỏi phòng vệ sinh, nhanh chóng chuồn đi.
"Hì hì..."
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười vui vẻ đột nhiên vang lên ở cửa phòng vệ sinh.
"Soạt soạt!"
Vô số con rắn đầu người đột ngột ngoái đầu lại, khiến xương sống kêu răng rắc, chúng phát hiện lúc này có một cô bé đã xuất hiện ở lối vào.
Cô bé treo ngược người ở cửa, mái tóc đen rủ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu tràn đầy vẻ phấn khích, khóe miệng ngoác ra đến gần mang tai, lộ ra một hàng răng nanh trông rất khoa trương, hai bàn tay nhỏ bé duỗi ra, bóp mạnh một món đồ chơi bằng nhựa nào đó.
"Quác quác..."
Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn khiến tất cả những con rắn đầu người đang kẹt trong phòng vệ sinh phải rùng mình.
Cô bé nhìn chúng bằng ánh mắt thích thú và thèm thuồng, sau đó hét lên với Lục Tân một cách phấn khích:
"Anh trai, ta có thể ra tay không?"
Lục Tân chậm rãi châm thuốc, sau đó đóng nắp chiếc bật lửa đã có chút bỏng tay.
Cảnh tượng cuối cùng trước khi ngọn lửa biến mất chính là khuôn mặt mỉm cười động tác gật đầu của Lục Tân.
"Sột soạt..."
Khoảnh khắc ngọn lửa biến mất, cả phòng vệ sinh đột nhiên trở nên ồn ào.
Dường như có tiếng la hét, tiếng cọ xát của những chiếc vảy, tiếng móng vuốt cào vào tường hòa lẫn vào nhau, Lục Tân không biết loại âm thanh này có thật sự tồn tại hay không, nhưng hắn nhận thấy có một cảm giác sốt ruột xông thẳng vào đại não người ta, khiến đại não người ta trong nháy mắt bỗng trở nên trống rỗng.
"Hì hì hì..."
Đồng thời, xen lẫn trong đó là tiếng cười thích thú của em gái Lục Tân và tiếng xương bị xé nứt.
Làn gió nhẹ hỗn loạn tràn ra khắp xung quanh, giống như thể sát bên má có vô số con dao găm sắc bén xẹt qua.
Bành bành bành!
Đó là tiếng cửa gỗ của phòng vệ sinh bị bật mở, xen lẫn với tiếng gạch men bị đập vỡ vụn, thậm chí còn có một vài âm thanh tương tự như tiếng nức nở, và tiếng chất lỏng bị bắn lên các bức tường xung quanh.
Rất nhiều âm thanh khác nhau hòa lẫn vào nhau tạo thành một bầu không khí khiến người ta không khỏi run sợ, cảm giác giống như đang ở trong địa ngục của sự tuyệt vọng.
Thực sự rất thoải mái...
Trong sự ồn ào và hỗn loạn này, Lục Tân im lặng hút thuốc và kiên nhẫn chờ đợi.
Khi động tĩnh xung quanh dần dần nhỏ đi và gần như biến mất, Lục Tân đã hút xong một điếu thuốc.
Lúc này, Lục Tân mới mở nắp chiếc bật lửa một lần nữa rồi nhẹ nhàng bật bánh răng của nó.
Khoảnh khắc ngọn lửa sáng lên, khuôn mặt phấn khích của em gái lập tức hiện ra trước mắt Lục Tân, dán sát vào chóp mũi hắn, đôi mắt chỉ có mỗi tròng trắng của con bé lượn lờ trước mặt hắn, mái tóc rủ xuống của nó quét qua cằm hắn, khiến hắn cảm thấy hơi nhột...
Lục Tân đẩy em gái đang làm nũng ra và nhìn ra ngoài, phát hiện phòng vệ sinh đã trở nên cực kỳ lộn xộn.
Khắp nơi đều là thi thể của đám quái vật nhỏ, chất lỏng bắn tung tóe, và rất nhiều cái đầu bị giật đứt với những đôi mắt đầy ảm đạm.
Lục Tân thực sự không biết làm thế nào mà em gái đã làm được như vậy chỉ trong một thời gian ngắn.
Mọi thứ xung quanh giống hệt hiện trường cối xay thịt.
"Chắc là ngươi sẽ không quên để lại nhân chứng sống chứ?"
Lục Tân đột nhiên nhớ ra một việc, hắn lo lắng quay đầu nhìn về phía em gái.
"Hừ, ta không bất cẩn giống như ngươi..."
Em gái bĩu môi với vẻ không vui, miễn cưỡng tóm lấy một con quái vật nhỏ từ phía sau.
Cổ của con quái vật nhỏ bị con bé xách trong tay, trên mặt nó là biểu cảm khiếp sợ đến cực điểm. Thoạt nhìn, trông nó vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là phần lớn vảy đen trên người đã bị lột sạch, lộ ra mô cơ màu hồng, cơ thể yếu ớt quấn quanh cánh tay của con bé.
"Vậy còn được."
Lục Tân mỉm cười hối lỗi với em gái, sau đó cầm bật lửa và từ từ đến gần con quái vật nhỏ.
Cơ thể của con quái vật nhỏ lập tức run lên.
Chất lỏng màu đỏ như máu từ từ chảy ra từ đôi mắt nó.
"Đừng khóc..."
Lục Tân liếc nhìn con quái vật nhỏ và nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Lục Tân duỗi tay ra chạm vào cái đầu nhỏ của con quái vật và hỏi:
"Tại sao các ngươi lại ở đây?"
"Những người đến tòa nhà này để họp hiện đang ở đâu?"
Lục Tân mỉm cười và híp mắt lại:
"Hãy cho ta biết tất cả những điều này, ta sẽ để ngươi làm đồ chơi của em gái ta..."
"Được không?"